Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2241
Thái trưởng lão vừa đề nghị Vân Phi Dương liền đồng ý, hắn thật sự sợ người đàn bà hung bạo Thái Nhược Kỳ này.
Vân Đại Tiện Thần sống lâu như thế lại bị nữ nhân này làm kiêng kỵ. Ngoài Lâm Chỉ Khê là Cửu Thiên Thần Nữ kiếp trước thì bây giờ còn có tộc trưởng Thiên Dực tộc.
Đương nhiên còn có nữ nhân hung bạo khác là Nam Cung Mạc Thương, nhưng người ta cũng không có nổi giận đến mức muốn giết hắn.
-Vân tiền bối.
Thiên Nhược Kỳ lạnh mặt nói.
-Thù oán giữa ta và dòng chính nhà ngươi không thể nói bỏ là bỏ được.
Thái trưởng lão cau mày.
-Sự việc ngoài thành lão hủ cũng có nhìn thấy.
-A?
Vân Phi Dương nói.
-Người cũng nhìn thấy?
Hai tay Thiên Nhược Kỳ nắm chặt trắng như phấn, cơ thể lẫn đôi cánh run rẩy không thôi.
Khó trách tại sao tiểu tặc này dám xông vào trận pháp nhìn trộm mình tắm rửa, ra là thượng bất chính hạ tắc loạn.
-Nói nhảm.
Thái trưởng lão nói.
-Ta không mù không điếc, sao không nhìn thấy được?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Mình nhìn thấy là việc hiểu lầm, nhưng Thái trưởng lão cũng nhìn thấy chắc chắc là cố ý muốn nhìn.
-A aaa….
Thiên Nhược Kỳ phẫn nộ hét ầm lên.
Bản thân mình đang tịnh hóa thần thánh trong trận pháp lại bị tên tiểu tặc cùng lão tặc này nhìn thấy, hỏa khí bạo phát không thể ép lại được.
Vân Phi Dương đứng sau lưng Thái trưởng lão thấy thế vội vàng lui một chút, yếu ớt nói.
-Thái trưởng lão, nữ nhân này lại nổi điên rồi.
Vân Thần Khanh cũng lo lắng nàng sẽ xuất thủ đột ngột nên liền xuất ra toàn bộ Đạo Ý, nói.
-Nữ oa này, dòng chính nhà ta ở ngoài thành bắt lấy cánh ngươi nhưng cũng đã xin lỗi, hà cớ gì lại muốn hạ sát hắn?
-Ách?
Trong khoảng khắc, Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Lúc này hắn mới hiểu được Thái trưởng lão nói sự việc ngoài thành không phải việc trong trận pháp mà là việc hắn ôm và bắt lấy cánh của nữ nhân kia.
Thiên Nhược Kỳ cũng ý thức được, lửa giận trong người cũng vơi xuống mấy phần.
Vân Phi Dương một mực bắt lấy nhất cử nhất động của nàng, thấy lửa giận vơi xuống liền nói.
-Đúng vậy, ta chỉ nắm cánh ngươi một chút mà ngươi lại dồn ép không tha như vậy, rất dễ khiến cho người khác suy đoán không biết ta đã làm gì ngươi mà không muốn để người khác biết đây.
Nghe được câu này ánh mắt Thiên Nhược Kỳ lại thay đổi, sắc mặt rất khó coi như muốn nói “chuyện ngươi làm chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ?”
Vân Phi Dương nắm chắc tâm lý, lại nói.
-Thiên tộc trưởng, chẳng lẽ ta đã làm gì quá đáng khiến ngươi thẹn quá hóa giận sao?
Lời vừa nói ra khiến vô số cường giả tò mò nhìn về phía Thiên Nhược Kỳ như muốn biết rốt cuộc tên tiểu tử kia đã làm cái gì khiến cho nàng nổi giận đến mức không để ý thân phận, ra tay hạ sát hắn.
-Ta hiểu rồi.
Vân Phi Dương tiếp tục nói.
-Nhất định Thiên tộc trưởng vẫn để ý việc ta động vào cánh ngươi nên mới khiến cho ngươi động sát tâm?
Thiên Nhược Kỳ vừa giận lại vừa hận nhưng không thể nói gì khác.
-Đúng.
Nàng chỉ có thể nói như vậy, bởi vì chuyện kia phải giấu đi không được để lộ ra, nếu không, không phải nàng mà toàn bộ Thiên Dực tộc đều mất hết danh dự.
Vân Phi Dương cũng ý thức được nên nói lời sau cho nàng lối thoát.
Cũng đúng thôi, nữ nhân này nên phối hợp.
Nếu như cứ dồn ép không tha như vậy, nhỡ đâu hắn buộc miệng nói ra hết lại rơi vào tình huống lưỡng bại câu thương thì thật không có ý nghĩa.
-Ai!
Vân Phi Dương lắc đầu nói.
-Thiên tộc trưởng, không phải lúc trước ở ngoài thành ngươi nói không so đo ư, sao giờ lại lật lọng?
-Đúng vậy.
-Thiên tộc trưởng có chút quá kinh người rồi.
-Chân trước nói không so đo chân sau lại lật lọng, sao lại không giữ chữ tín như vậy.
Dù muốn giết hắn thật nhưng cũng phải đợi bách tộc hội minh kết thúc rồi mới ra tay chứ.
Cường giả xem náo nhiệt cùng nhau nghị luận.
Bọn họ hiểu tại sao Thiên tộc trưởng tức giận, một giây trước vừa bảo không so đo bây giờ lại trở mặt nên rất xem thường.
Thiên tộc trưởng nghe thấy mọi người bàn tán, chỉ trích mình, trong lòng như càng bị chọc giận thêm.
Tìm chỗ không người để tịnh hóa lại bị tên tiểu tặc kia thấy hết cơ thể, tình huống bây giờ mình như là người sai, quả thật quá bi kịch.
Nhưng dù thế nào cũng phải nhẫn nhịn bởi vì mình bây giờ nàng như kẻ nói lời không giữ lời, đi so đo chuyện cũ. Lúc này Thiên Nhược Kỳ đành phải cắn chặt răng, nói.
-Ân oán coi như xong.
Có trời mới biết.
Tộc trưởng Thiên Dực tộc sau khi nói xong câu đấy phải chịu bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu ủy khuất.
Vân Phi Dương đứng sau Thái trưởng lão nhìn thấy sắc mặt nữ nhân cao lạnh kia thì âm thầm xin lỗi.
-Mỹ nữ, thật xin lỗi, ta quả thật không cố ý.
Thiên Nhược Kỳ sợ Vân Phi Dương nói ra việc nhìn thấy thân thể mình đành phải nói đã xong ân oán với hắn.
Đây là lần thứ hai nàng phải thõa hiệp, cũng là lần đau khổ nhất.
Sự việc ở ngoài Lâm Thành cứ vậy mà kết thúc, cường giả các tộc mặc dù có có đàm luận nhưng cũng không để trong lòng.
Vân Đại Tiện Thần cảm thấy hổ thẹn với Thiên Nhược Kỳ, cho nên sau khi trở về thì nghiêm túc suy nghĩ, quyết định tự mình đến nhà bái phỏng bồi tội.
Đương nhiên, hắn biết nữ nhân kia hiện tại đang hận mình thấu xương, vì an toàn nên trên đường đi hắn cố ý gióng trống khua chiêng mang mấy hộp quà tặng, ngừng trước phủ đệ nơi Thiên Dực tộc tạm cư.
-Xem ra tên kia muốn đi bồi tội.
-Tộc trưởng Thiên Dực Tộc hiện đang rất tức giận, hẳn sẽ không gặp hắn?
Cường giả trên đường phố nhao nhao nghị luận.
Nhưng bọn hắn không ngờ rằng, sau khi dòng chính Thiên Dực Tộc thông báo, lạnh như băng nói.
-Tộc trưởng đồng ý gặp ngươi, theo ta.
-Nói như thế, tộc trưởng Thiên Dực nhất tộc vẫn rất rộng lượng, tiếp nhận lời xin lỗi của Vân Phi Dương.
-Nói thật, việc này không lớn, huống hồ, thái trưởng lão Vân Vực đều ra mặt, hai tộc hoà giải cũng là sự việc tất cả đều vui vẻ.
Mọi người tiếp tục nghị luận.
Bọn họ hoàn toàn không biết, sau khi Vân Phi Dương tiến vào phủ đệ, hơn mười thanh trường kiếm sắc bén đã gác trên cổ hắn.
-Tiểu tặc vô sỉ, ngươi còn dám tới gặp tộc trưởng ta!
Một mỹ nữ cầm kiếm nghiến răng nghiến lợi nói, dòng chính Thiên Dực Tộc khác cũng phẫn nộ không thôi.
Hôm qua ở ngoài thành hắn dám bắt cánh tộc trưởng khiến nhóm dòng chính này hết sức tức giận, hận không thể chém chết hắn.
-Các tỷ tỷ!
Vân Phi Dương giơ lễ vật, đại nghĩa lẫm nhiên nói.
-Nếu như giết ta có thể để các ngươi giải hận, vậy thì động thủ đi!
Mấy tên dòng chính Thiên Dực nhất tộc nghe vậy lửa giận càng lớn hơn, nhưng cũng không dám chém xuống, dù sao tên này quang minh chính đại đến xin lỗi, nếu như giết hắn sẽ khiến người ngoài nói vớ vẩn.
-Như Lan, Như Mai.
Thiên Nhược Kỳ truyền đến thanh âm.
-Không được vô lễ với khách, nhanh lui ra.
Xoát! Xoát!
Chúng nữ thu kiếm rời đi, lúc gần đi vẫn hung hăng trừng Vân Phi Dương một chút.
-Ai!
Vân Phi Dương thở dài một tiếng, thầm nghĩ.
-Thân là một soái ca, không khiến cho mỹ nữ nhớ thương lại làm cho ghi hận, đúng là thất bại.
-Tiểu tử.
Thiên Nhược Kỳ nói.
-Ta ở trong điện đợi ngươi.
Lúc này Vân Phi Dương bước đi, rất mau tới đến nội điện, nhưng vừa mới vừa đi vào, đại môn tự hành rộng mở bỗng đóng lại, một thanh đại đao đen nhánh gác trên cổ.
Thiên Nhược Kỳ bận một bộ đồ đen đứng trước mặt hắn, sát khí đằng đằng nói.
-Chuyện hôm qua ở trận pháp nếu ngươi dám nói ra, bất luận ngươi trốn đến chân trời góc biển nào ta cũng sẽ lấy đầu chó để trên cổ ngươi!
Vân Phi Dương khổ sở nói.
-Thiên tộc trưởng, ta có một bệnh là trí nhớ không tốt, chuyện phát sinh ngày hôm qua hôm nay ngủ dậy đã hoàn toàn nghĩ không ra!
Oanh!
Thiên Nhược Kỳ thu hồi đại đao, âm trầm nói.
-Cách tốt nhất cũng là xóa trí nhớ đi, vừa hay ta chỗ này có bí pháp có thể làm được điều đó.