Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2243
Vân Phi Dương tùy tiện tìm ra Thiên Dực đại trận, cũng tùy tiện phá giải rồi tan vào để Thiên Nhược Kỳ hiểu rõ tạo nghệ về trận pháp của tên này mạnh hơn mình rất nhiều.
Chẳng lẽ chuyện hôm qua thật sự là trùng hợp thôi sao?
-Thật sự là trùng hợp!
Vân Phi Dương thề nói.
-Vân mỗ cảm nhận được khí tức trận pháp cho là có chí bảo nên mới xông vào, nếu như ta biết Thiên tộc trưởng tắm rửa bên trong nhất định sẽ không vào.
Vừa nghe đến hai chữ tắm rửa, đôi mắt xinh đẹp của Thiên Nhược Kỳ nhất thời lạnh lùng, nói.
-Sau này đừng nhắc về chuyện này nữa.
-Không đề cập tới, không đề cập tới.
Vân Phi Dương vội vàng nói.
-Vân mỗ làm sai cho nên hôm nay đến đây bồi tội, xin Thiên tộc trưởng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân!
Lúc trước bất luận trùng hợp hay vô ý chung quy hắn vẫn xông vào, thấy những thứ không nên thấy cho nên vẫn kà sai, nhưng lần này lại đến đây bồi tội rất chân thành, cũng không báo Thái trưởng lão đêm bảo vệ hắn.
Thiên Nhược Kỳ lạnh mặt nói.
-Tội này của ngươi đủ để bản tộc trưởng giết vạn lần.
-Thật xin lỗi, thật xin lỗi…
Vân Phi Dương liên tục xin lỗi, biểu hiện rất có thành ý.
Thiên Nhược Kỳ sẽ không vì lời xin lỗi của Vân Phi Dương mà hết giận nhưng đối phương quang minh chính đại mà tới đây mình cũng không thể làm khó, cho nên chỉ có thể thu đại đao vào không gian giới chỉ.
Vân Phi Dương thấy thế liền biết, lần này mình đến đây xin lỗi thì hơn phân nửa đã có thể an toàn trở về.
-Mau xéo đi.
Thiên Nhược Kỳ tức giận nói.
Ngoài mặt là tiếp nhận xin lỗi nhưng trong lòng khẳng định vẫn còn ghi hận.
Cũng không có cách nào khác, một tộc trưởng mắc bệnh thích sạch sẽ, muốn xóa hết việc bị nam nhân khác nhìn thấy thân thể mình, tuyệt đối rất khó khăn.
Vân Phi Dương rất thõa mãn, chí ít hắn vẫn biểu hiện sự áy náy trước mặt người khác, nếu như Thiên Nhược Kỳ ở bên ngoài còn dám truy sát mình thì thật không phải.
-Tiểu tử kia ra rồi.
-Xem ra Thiên tộc trưởng đã tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, hai nhà hẳn sẽ không còn thù oán gì.
-Tiểu tử này thật ngưu bức, làm ra việc như thế mà vẫn được Thiên Dực nhất tộc tha thứ.
Tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương đi ra từ phủ đệ, cường giả xem náo nhiệt nhỏ giọng nghĩ luận, cũng có cùng suy nghĩ với hắn.
-Cứ tiếp tục nghị luận, tiếp tục truyền ra đi, như thế ta sẽ an toàn hơn.
Thiên Nhược Kỳ thân là tộc trưởng một tộc, chắc chắn sẽ để ý thân phận mình.
Vân Phi Dương trực tiếp đến nhà xin lỗi, biểu hiện rất chân thành, chỉ cần việc này truyền ra khẳng định sẽ khiến nàng kiêng kỵ.
Đúng là một hình thức xảo trá, nhưng rõ ràng Vân Đại Tiện Thần ngàn vạn lần cũng đừng đi trêu chọc nữ nhân kia thêm lần nào nữa, nếu không hắn có xảo trá cũng không làm gì được.
Như thế nào mới có thể đừng trêu chọc Thiên Nhược Kỳ?
Cách tốt nhất là về đến chỗ ở, cửa lớn không mở, cửa nhỏ không bước, ở yên trong phòng vào tạo hóa giới chỉ mà luyện thần thông.
-Lão tử không ra ngoài không tin còn có thể chọc đến nàng.
Vân Phi Dương tiếp tục tu luyện, nhưng ngày thứ hai hắn nghe có tiếng mở cửa.
-Xú tiểu tử!
Vân Tại Dã mở bên ngoài đi vào ngồi trên ghế thở phì phò tức giận nói.
-Ngươi còn có tâm tình tu luyện!
Linh hồn Vân Phi Dương trở về bản thể, không hiểu gì nói.
-Tộc trưởng làm sao vậy?
-Làm sao?
Vân Tại Dã nguýt hắn một cái nói.
-Ngươi có biết, các cường giả đời thứ hai của các gia tộc đã tìm tới cửa, tuyên bố muốn luận bàn với ngươi?
-Tại sao lại như vậy?
Vân Phi Dương mờ mịt hỏi.
Vân Tại Dã nói.
-Còn không phải tại ngươi đã khinh nhờn nữ thần trong lòng bọn họ, nên họ nhất định phải liều mạng với ngươi.
-Không phải chứ.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật nói.
-Nữ nhân kia là nữ thần? Ta thấy là nữ thần kinh thì đúng hơn. Còn nữa, một đám dòng chính lại đi mê luyến một tộc trưởng, đúng là tôm tép muốn ăn thịt thiên nga.
Nếu như người mình mạo phạm là một mỹ nữ trẻ tuổi thì còn có thể hiểu được tại sao đám dòng chính kia tới gây phiền phức với mình, nhưng lại vì tộc trưởng Thiên Dực tộc thì hắn không hiểu.
Cho dù vậy, bàn về bối phận và thân phận thì những kẻ tìm tới chí ít cũng là đệ nhất cường giả các tộc mới đúng.
Vân Tại Dã nói.
-Thiên Nhược Kỳ vốn là người ưu tú nhất trong dòng chính đời thứ hai của Thiên Dực tộc, sau này mới nhận chức tộc trưởng.
Có thể nói nữ nhân kia không tính quá lớn tuổi, nhưng thực lực lại rất xa mình, tư chất hẳn rất phi thường cường đại.
Vân Tại Dã lại nói.
-Trước khi Thiên Nhược Kỳ trở thành tộc trưởng đã là người tình trong mộng của rất nhiều dòng chính đời thứ hai, bây giờ lại bị ngươi ôm, bọn họ đương nhiên không vui.
-Được rồi.
Vân Phi Dương khinh thường nói.
-Theo ta thấy bọn họ đang ghen ghét ta thôi.
-Đừng nói ghen ghét hay hâm mộ, hiện tại bọn hắn ăn no không việc gì làm đều đang đứng trước cửa đợi ngươi, chuyện này ngươi tính làm sao đây.
Vân Tại Dã nói.
Ngay từ đầu hắn dự định không lên tiếng, yên tĩnh chờ đợi bách tộc hội minh mở ra, nhưng đời thứ hai đến đây tìm phiền toái quá nhiều, nếu như không để ý, bọn họ khẳng định sẽ liên tục làm trò hề.
-Còn có thể làm sao.
Vân Phi Dương run run bả vai, cười nói.
-Đương nhiên là thỏa mãn bọn họ yêu cầu, đi luận bàn một phen.
Hắn đã ăn nói khép nép chịu tội với Thiên Nhược Kỳ, năm lần bảy lượt bị đao gác trên cổ, kìm nén tức giận, vừa vặn những người này muốn luận bàn, vậy thì phát tiết hỏa khí trên người bọn hắn!
Vân Tại Dã nói.
-Những đời thứ hai dòng chính của những tộc loại này, thực lực đều trên Đế, thậm chí có người tư chất không kém gì Thiên Nhược Kỳ, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ!
-Tộc trưởng.
Vân Phi Dương chân thành nói.
-Bọn họ đều đến cửa nhà khiêu khích, thân là dòng chính Vân thị nhất tộc, há có thể làm rùa đen rút đầu!
Nghe được câu này, Vân Tại Dã lâm vào trầm tư, hồi lâu sau nói.
-Đi ứng chiến đi!
Vân Phi Dương bước ra.
Một khắc này, quanh người hắn tản ra khí tức ngạo nghễ, cỗ khí tức này không thuộc về mình mà thuộc về Vân Vực, thuộc về Vân thị nhất tộc!
Két.
Cánh cửa lớn đang đóng chặt bị đẩy ra, Vân Phi Dương từ phía trong đi ra, liền thấy bên ngoài chí ít có hơn hai mươi tên dòng chính của các tộc, thực lực cường đại đứng đấy.
-Hắn là Vân Phi Dương!
-Tốt cho một tên vô sỉ, dám ở trước mặt mọi người làm bẩn Nhược Kỳ cô nương!
-Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục!
Dòng chính đời thứ hai các tộc sau khi nhìn thấy Vân Phi Dương, hận không thể dùng ánh mắt đem hắn tứ phân ngũ liệt.
Thiên Nhược Kỳ là nữ thần, là tình nhân trong mộng của bọn họ, người nào mà không tưởng tượng có thể âu yếm, kết quả lại bị một tên tiểu bối chiếm tiện nghi, để bọn hắn khó có thể tiếp nhận.
Nói đơn giản, điều mình chỉ có thể tưởng tượng mà người khác lại làm lấy, tâm lý sinh ra ghen ghét chứ sao.
Vân Phi Dương quét mắt liếc bọn họ một chút, khinh thường thầm nghĩ.
-Bọn ngu ngốc này nếu như biết, thân thể nữ nhân kia ta cũng đã nhìn qua, không biết có tức giận đến thổ huyết hay không.
-Vân Phi Dương!
Một tên tráng hán dáng người khôi ngô cả giận nói.
-Là đàn ông thì theo lão tử đi võ đài nhất quyết thư hùng!
Người này là dòng chính Nhung Sơn nhất tộc, quanh thân tản ra hùng hậu khí tức.
Bất quá, tướng mạo xấu khiến người ta không dám lấy lòng.
Nhìn thấy khuôn mặt do thượng thiên sáng tạo thất bại kia, Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu nói.
-Ngươi như vậy, cũng xứng ái mộ Thiên tộc trưởng?