Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2240
Dưới cơn thịnh nộ, Thiên Nhược Kỳ thi triển bí pháp Thập Tự Thánh Trảm, uy lực cực mạnh, muốn trực tiếp giết chết Vân Phi Dương!
Mọi người nhao nhao lắc đầu.
Không phải chỉ bị tên tiểu gia hỏa kia động vào cánh thôi sao? Có cần phải hạ độc thủ như vậy không?
-Tất cả nhớ kỹ cho ta!
Một tên tộc trưởng nghiêm túc dạy bảo tộc nhân của mình, nói.
-Cánh và thân thể Thiên Dực tộc vạn lần không thể tiếp xúc, tên Vân Phi Dương kia chính là ví dụ đẫm máu!
-Tộc trưởng, chúng ta đã rõ!
Nhóm dòng chính trẻ tuổi nhao nhao gật đầu, ánh mắt đồng tình nhìn về phía Vân Phi Dương đang nghênh đón Thập Tự Thánh Trảm.
Những người này nếu như biết, tên kia không chỉ có ôm mà còn nhìn lấy thân thể người ta chắc chắn sẽ không đồng tình, mà sẽ khịt mũi coi thường nói.
-Đáng đời!
Đúng, là đáng đời.
Nhưng tính cách Vân Đại Tiện Thần không thích chịu thua.
Cho nên sau khi Thiên Nhược Kỳ thi triển sát chiêu thì liền gọi chiến giáp và binh khí Liệt Không Chiến Đế ra.
Hắn muốn làm gì?
Hắn muốn phản kích, hắn sẽ không ngồi chờ chết!
-Đại Tê Liệt Thuật!
Vân Phi Dương phẫn nộ rống to, đột nhiên quay người đâm Chân Long Bá Vương Thương trong tay ra, đệ ngũ biến cùng Liệt Không chiến giáp gia trì hạ, lực lượng kích phát tốt nhất!
Ầm ầm!
Quang trụ hình thành, trực tiếp chạm vào Thập Tự Thánh Trảm, tê liệt hung hăng hóa thành vô số lưu quang.
Một thương này của Vân Phi Dương rất mạnh, mạnh đến nổi làm cho tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, hiển nhiên khó có thể ngờ tới một tên tiểu bối Vân thị có thể phá mất bí pháp Thiên Dực tộc!
Vân Tại Dã cũng trợn tròn mắt.
Hắn xoa xoa con mắt, xác định dòng chính nhà mình phá mất Thập Tự Thánh Trảm, miệng nhất thời mở ra!
-Làm sao tiểu tử này làm được?
Làm sao làm được?
Đương nhiên là dựa vào Đại Hồn Huyết Mạch bí pháp đệ ngũ biến, Liệt Không chiến giáp cùng Chân Long Bá Vương Thương.
Riêng chiến giáp và binh khí đều là trang bị tùy thân của Liệt Không Chiến Đế, phối hợp với Đại Tê Liệt Thuật hình thành uy lực cực kình bạo!
Có thể nói, hai trang bị cùng một loại thần thông dùng đơn lẻ uy lực hiển hiện không ra, một khi vận dụng đồng thời tuyệt đối không đơn giản.
Đương nhiên.
Bạo phát càng mạnh tiêu hao càng cao.
Vân Đại Tiện Thần trở tay đâm ra một thương, năng lượng của một tiên hạch trong đan điền triệt để khô kiệt, sắc mặt cũng tái nhợt.
Cũng may hắn còn có một tiên hạch khác, không đến mức sức cùng lực kiệt.
-Nữ nhân ngươi thật không nói lý lẽ!
Hai tay Vân Phi Dương cầm thương, cả giận nói.
-Lão tử hôm nay liều mạng với ngươi!
Ánh mắt Thiên Nhược Kỳ càng âm trầm.
Xâm nhập trận pháp do mình bố trí, nhìn thân thể trong sạch của mình, còn nói mình không nói đạo lý, tên tặc tử này quả thực không biết xấu hổ!
Không biết xấu hổ.
Những từ này đúng là không có tác dụng gì.
Vân Đại Tiện Thần từ khi sinh ra vốn đã không biết xấu hổ.
Đừng nói nhìn thân thể một nữ nhân, coi như vào nhà tắm nữ cũng rất thẳng thắn, quang minh lỗi lạc!
-Đi chết đi!
Thiên Nhược Kỳ vung tay ngọc lên, lần nữa đánh ra kết ấn.
Chỉ thấy mấy đạo Thập Tự Thánh Trảm theo phương vị khác nhau đánh xuống, uy lực càng mạnh hơn lúc trước.
Không xong rồi.
Muốn lạnh cả sống lưng!
Gặp phải lực lượng kinh khủng theo trên dưới trái phải cuốn tới, trong lòng Vân Phi Dương đột nhiên dâng lên điềm không may.
Đối kháng một Thập Tự Thánh Trảm đã hao phí của hắn một cái tiên hạch, bây giờ lại đối mặt bốn cái khẳng định không có chút phần thắng nào a!
Vân Phi Dương không phải người chờ chết.
Hắn đột nhiên huy động trường thương, khí tức khủng bố hiện ra quanh thân, như nhất tôn Chiến Thần ngạo nghễ!
Vô số cường giả thấy thế đều nín thở, thầm nghĩ.
-Chẳng lẽ tên này còn có át chủ bài có thể chống lại tộc trưởng Thiên Dực nhất tộc?
Vân Tại Dã vốn là rất lo lắng, nhưng khi thấy quanh thân Vân Phi Dương thấu phát khí tức ngạo nghễ nhất thời buông lỏng một hơi, xem ra sau khi hắn lịch luyện bên ngoài mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng!
Tất cả mọi người chăm chú nhìn Vân Phi Dương, bọn họ đều đang nghĩ phải chăng tên này còn có át chủ bài, có thể chống lại bốn đạo Thập Tự Thánh Trảm.
Đúng vậy.
Vân Đại Tiện Thần còn có át chủ bài.
Mà lá bài tẩy này của hắn nêu không phải bất đắc dĩ sẽ không lấy ra.
Bài tẩy gì?
Xoát!
Đột nhiên Vân Phi Dương đem Chân Long Bá Vương Thương lập tại hư không, sắc mặt đột nhiên dữ tợn, trên cổ bày biện ra từng cái gân xanh.
Vù vù!
Khí tức táo bạo điên cuồng tràn ngập chấn động đến nổi không gian xung quanh điên cuồng run rẩy.
-Hắn muốn dùng át chủ bài!
Rất nhiều võ giả trừng to mắt.
Bọn họ không muốn bỏ lỡ, trong tuyệt cảnh người trẻ tuổi kia có thể lấy ra át chủ bài cường đại gì!
-A aaa…!
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương hô to lên.
-THÁI TRƯỞNG LÃO CỨU TA!
Thanh âm như sấm dập dờn giữa bầu trời để cho tập thể võ giả ở hiện trường ngã quỵ, thậm chí kém chút phun máu ra.
Tên này bộc phát ra khí thế như thế, lại như hóa thành nhất tôn Chiến Thần bất khuất, kết quả lấy ra át chủ bài lại là —— cầu cứu!
Đúng vậy.
Át chủ bài mạnh nhất của Vân Đại Tiện Thần chính là cầu cứu.
Dù sao trước mắt mà nói đánh thì không lại chỉ có thể cầu cứu Thái trưởng lão, người có thể cứu hắn!
Vân Tại Dã tràn đầy hi vọng hắn có thể bạo phát át chủ bài, nhưng sau khi nghe được tiếng cầu cứu đinh tai nhức óc, khóe miệng kịch liệt co quắp.
-Hừ.
Thiên Nhược Kỳ lạnh lùng nói.
-Ta đã nói, ngày hôm nay ai cũng không cứu được ngươi!
Vù vù!
Khi đang nói chuyện, bốn đạo Thập Tự Thánh Trảm theo bốn phương vị nổ bắn ra, lực lượng mang theo tuyệt đối có thể đem Vân Phi Dương trảm phân mảnh!
Xoát!
Nhưng vào lúc này, bên trong Lâm Thành bay ra bốn đạo lưu quang, trực tiếp đánh vào bốn đạo Thập Tự Thánh Trảm, trong nháy mắt hình thành cuồng phong gào thét, tiếng vang chấn động không gian đến mức vỡ vụn.
Đột nhiên có biến cố để rất nhiều võ giả khẽ giật mình, đưa mắt nhìn đi thì thấy trước người Vân Phi Dương là một lão giả tóc trắng hiền lành.
-Thái trưởng lão Vân Vực!
-Không nghĩ tới, hắn ở Lâm Thành thật!
Mọi người các tộc cả kinh nói.
Sau khi cường giả Vân Vực trải qua sàng lọc, danh tiếng Thái trưởng lão bên ngoài cao phi thường, thậm chí rất nhiều tộc trưởng tộc loại gặp được cũng muốn cung kính xưng một tiếng tiền bối.
Thấy Thái trưởng lão xuất hiện, Vân Phi Dương nhất thời thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn về phía Thiên Nhược Kỳ, lông mày gảy nhẹ mấy lần, như muốn khiêu khích nói.
-Ngươi có giỏi thì qua đây.
-Vân Thần Khanh.
Thiên Nhược Kỳ trầm giọng nói.
-Không nghĩ ngươi cũng tới Lâm Vực!
Vân Thần Khanh?
Nghe được tên của Thái trưởng lão, Vân Phi Dương núp ở phía sau xuýt chút nhịn không được cười ra tiếng.
Lúc trước gặp nhau tại đại mộ, lão đầu nói mình sống rất lâu nên quên tên, tạo cho người ta một cảm giác đạo cốt rất tiên phong, rất phong phạm.
Hiện tại xem ra vì tên quá hố, quá quê mùa, cho nên cố ý quên không nói ra!
Ánh mắt đục ngầu của Thái trưởng lão – Vân Thần Khanh đột nhiên thay đổi sắc bén đến mức dị thường, nói.
-Nữ oa nhi, tộc trưởng đương nhậm của Thiên Dực Tộc gặp lão hủ cũng muốn cung kính xưng tiền bối, ngươi lại gọi thẳng tục danh của lão hủ, không khỏi quá làm càn đi!
Thiên Nhược Kỳ trầm mặc.
Bàn về bối phận, Vân Thần Khanh xác thực cao hơn mình, nhưng sở dĩ gọi thẳng tục danh còn không phải bị Vân Phi Dương làm cho mất lý trí à.
Lại nói, với tình huống vừa rồi đổi lại là nữ nhân khác cũng ép không được hỏa khí, mà xưng tiền bối với một cao tầng của tên tiểu tặc kia.
Vân Thần Khanh nói.
-Dòng chính nhà ta ở ngoài thành đắc tội ngươi, nhưng ngươi lại vô lễ trước mặt lão hủ, thôi thì như vầy, hai bên đều thoái lui một bước, ân oán triệt tiêu, thanh toán xong.
-Ta đồng ý!
Vân Phi Dương vội nói.