Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2236
Vân Phi Dương từng tiếp xúc với Dực Tộc tại Thần Giới, biết rõ tộc quần này cực bảo vệ đôi cánh.
Cho nên đoán có thể Thiên Dực nhất tộc cũng giống như Dực Tộc, vô cùng để ý đôi cánh của mình?
Vân Phi Dương mang theo ý nghĩ này, thừa dịp mỹ nữ tộc trưởng kia nổi giận liền buông tay ra trực tiếp chộp vào đôi cánh của nàng, dùng khẩu khí uy hϊế͙p͙ nói.
-Đừng nhúc nhích, lông chim sẽ rơi.
-Tên này …
Khóe miệng bọn người Vân Tại Dã co giật lên.
Đầu tiên là ôm tộc trưởng Thiên Dực nhất tộc, bây giờ lại bắt lấy cánh của người ta mà uy hϊế͙p͙, sao hắn lại có thể to gan như vậy?
Đúng là đi tìm đường chết.
Việc Vân Đại Tiện Thần đi tìm đường chết không nghìn lần thì cũng trăm lần, có thể nói dạy mãi không sửa.
Đương nhiên.
Lần này hắn không nghĩ sẽ tìm đường chết.
Nhưng bởi vì cái miệng quá tiện của hắn lại đi chọc giận người ta, vì an toàn bản thân nên chỉ có thể ra hạ sách này.
-Ngươi đang uy hϊế͙p͙ ta?
Mỹ nữ tộc trưởng kia tên Thiên Nhược Kỳ, mục quang nàng lãnh lệ, bạo phát khí tức xong nhưng áp chế lại, hành động này không khác gì như là lo lắng lông chim sẽ rơi thật.
Vân Phi Dương thấy thế, nhất thời khẳng định Thiên Dực nhất tộc và Dực Tộc giống nhau, vô cùng yêu quý lông chim của mình!
Đúng vậy.
Đôi cánh và lông chim đối với Thiên Dực nhất tộc mà nói vô cùng quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng, chúng không được có nửa điểm hư hao.
Đã coi trọng như vậy tại sao lại không có phòng bị, để Vân Phi Dương dễ dàng tóm lấy như thế chứ?
Đơn giản là Thiên Nhược Kỳ khinh địch, nàng hoàn toàn không nghĩ tới một tên Vân thị dòng chính phổ thông vậy mà lại nắm giữ thực lực trên Đế.
-Đúng.
Vân Phi Dương chân thành nói.
-Ta đang uy hϊế͙p͙ ngươi.
-…
Bọn người Vân Tại Dã kém chút ngã quỵ.
Trước mặt tộc trưởng Thiên Dực nhất tộc, ngươi không nên nói thẳng như vậy?
Lửa giận trong mắt của Thiên Nhược Kỳ càng mãnh liệt vì thân là một tộc trưởng lại bị một tên tiểu bối uy hϊế͙p͙ như vậy, thật khó có thể nhẫn nhịn.
Vân Phi Dương có chút lo lắng nàng sẽ liều lĩnh xuất thủ, cho nên thản nhiên nói.
-Nếu như ngươi cho rằng có thể thoát đựơc thì có thể thử một lần, bất quá, ta sớm cảnh cáo ngươi, tốc độ nhanh hơn nữa cũng chưa chắc có thể trốn khỏi Đại Tê Liệt Thuật của ta.
Đại Tê Liệt Thuật?
Tâm thần Thiên Nhược Kỳ chấn động liền ngưng tụ năng lượng tán loạn trong người, hiển nhiên vì mấy trăm vạn năm trước nàng từng nghe nói qua thần thông sáng tạo mạnh nhất của đẳng cấp trên Đế – Liệt Không Chiến Đế.
Đại Tê Liệt Thuật ưu điểm ở chỗ có thể tê liệt không gian, tê liệt phòng ngự, cho nên tộc trưởng này không dám ra tay, sợ làm hỏng lông chim của mình.
-Tên này là kẻ trong đại mộ, thiếu chút nữa đã cướp đi bức tranh Hồng Mông – Vân Phi Dương?
Một tên cường giả cả kinh hô.
-Không nghĩ hắn lại trẻ tuổi như vậy!
Cường giả tộc loại khác đang xem náo nhiệt cũng nhao nhao nghị luận, trong ánh mắt lấp lóe sự hâm mộ, dù sao, có thể tu luyện thần thông mạnh nhất của đẳng cấp trên Đế, thực quá may mắn.
Những người này cũng chưa đến đại mộ nhưng đối với sự việc bên trong cũng biết ít nhiều, biết được một tên dòng chính trẻ tuổi của Vân Vực truyền thừa thần thông Liệt Không Chiến Đế gọi là Vân Phi Dương.
-Thiên tộc trưởng.
Vân Tại Dã lo lắng sự việc sẽ nghiêm trọng hơn, vội vàng nói.
-Có chuyện gì thì từ từ nói, không cần thiết giằng co như thế.
Võ giả xem náo nhiệt cùng nhau trợn trắng mắt.
Dòng chính nhà ngươi bắt cóc người ta lại còn muốn người ta từ từ nói chuyện?
-Đúng thế.
Vân Phi Dương nắm lấy đôi cánh, ngón tay hơi hơi phóng thích ra khí tức tê liệt, nói.
-Ta nói sai lời gì thì ta xin lỗi, không cần thiết dồn ép không tha.
Lúc này hắn hoàn toàn không hoài nghi, nếu như thả ra cánh, đừng nói tộc trưởng Thiên Dực nhất tộc, chỉ cần dòng chính Thiên Dực nhất tộc sau lưng cũng có thể đem mình nuốt sống!
-Đúng đúng!
Vân Tại Dã nói.
-Tiểu tử, mau xin lỗi!
Vân Phi Dương khổ sở nói.
-Tộc trưởng, ngươi cảm thấy nếu ta nói xin lỗi thì tộc trưởng khí chất phi phàm, ung dung quý phái này có thể bỏ qua cho ta sao?
-Yên tâm đi.
Vân Tại Dã nói.
-Thiên tộc trưởng tốt xấu gì cũng là một tộc trưởng, chắc chắn sẽ không tính toán chi li với một tên tiểu bối như ngươi.
-Đúng thế.
Vân Phi Dương vẫn giữ lấy đôi cánh, nghiêm túc nói.
-Thiên tộc trưởng, vừa rồi là ta sai, ta xin lỗi!
Lại nói, Vân Đại Tiện Thần luôn tìm đường chết chưa bao giờ thẳng thắn nhận lỗi và xin lỗi như vậy.
Sắc mặt Thiên Nhược Kỳ thủy chung âm trầm, nếu đôi cánh không bị hắn nắm lấy thì nàng đã sớm xuất thủ đem tên tiểu bối đáng giận này oanh sát.
Tỉnh táo, phải tỉnh táo.
Bây giờ mình bị hắn khống chế, lại có nhiều người nhìn như vậy, nếu tiếp tục sẽ chỉ làm Thiên Dực nhất tộc càng mất mặt hơn.
Thiên Nhược Kỳ thu hồi sát tâm, theo lời vừa rồi của Vân Tại Dã nói.
-Nể tình ngươi là tiểu bối, bản tộc trưởng sẽ không làm khó dễ ngươi, nhanh thả tay ra.
-Xú tiểu tử.
Vân Tại Dã vội vàng nói.
-Còn không mau buông tay.
Xoát!
Vân Phi Dương thật sự thả ra, hắn lấy tốc độ cực nhanh giẫm lên Độ Vân Bộ trốn đến đằng sau tộc trưởng, hiển nhiên sợ mỹ nữ tộc trưởng sẽ động thủ.
Đúng là nghĩ nhiều.
Thiên Nhược Kỳ đã nói không làm khó dễ hắn thì chắc chắn trước mặt người khác sẽ không thất tín.
-Hừ.
Đôi cánh trắng noãn của nàng run run, cũng lạnh lùng nói.
-Vân Tại Dã, Vân Vực các ngươi đúng là có một dòng chính thật tốt.
Nói xong liền mang tộc nhân rời đi.
Câu dòng chính tốt sau cùng kia hiển nhiên ẩn chứa một ý nghĩa khác.
Vân Tại Dã biết, hôm nay tới đây tham gia bách tộc hội minh, còn chưa bắt đầu đã đắc tội với Thiên Dực nhất tộc.
Vân Phi Dương núp ở phía sau, sau khi thấy nữ nhân kia rời đi, thì nhẹ nhàng xoa ngón tay, ngửi mùi thơm nhàn nhạt còn sót lại, cười nói.
-Thật là một nữ nhân lạnh lùng.
Thiên Nhược Kỳ tuy mang tộc nhân rời đi, nhưng tiên niệm lại bắt được cử động tên kia, đôi mắt đẹp hiện lên sát cơ nồng đậm, thầm nghĩ.
-Tiểu tử, ngươi cứ chờ đó cho ta!
Như cảm nhận được cổ sát cơ kia, Vân Đại Tiện Thần không tự chủ được liền lạnh run người, đồng thời nhìn về phía cái nữ tử đang đi dần kia, lắc đầu nói.
-Ta sợ là đã chọc phải phiền phức.
Cánh của Thiên Nhược Kỳ bị khống chế nên nàng đành phải thỏa hiệp, không làm khó Vân Phi Dương, khiến cho cường giả xem náo nhiệt bất ngờ.
-Vân tộc trưởng.
Tộc trưởng Mỗ tộc chắp tay cười nói.
-Vân Vực các ngươi có một dòng chính thật tốt.
Vân Tại Dã biết tên kia đang cười chê nhà mình cho nên không để ý tới hắn, tiếp tục đưa mọi người đi về phía Lâm Thành.
Trên đường đi hắn lại hung hăng trách cứ.
-Xú tiểu tử, ngươi thật sự to gan lớn mật, dám ôm tộc trưởng Thiên Dực nhất tộc!
-Ây.
Vân Phi Dương cứng ngắc cười một tiếng.
Vân Tại Dã cũng không muốn quá phận chỉ trích hắn, ngữ khí ôn hòa xuống nói.
-Nhớ kỹ, sau khi đến Lâm Thành nhất định đừng gây phiền toái cho ta!
-Ừm…
Vân Phi Dương gật đầu.
Đột nhiên, hắn nhớ tới cái gì đó liền ngó trái ngó phải, nói.
-Thái trưởng lão đâu? Sau khi tiến vào Lâm Vực thì lại không thấy?
Vân Tại Dã nói.
-Thái trưởng lão đi tìm tộc trưởng Lâm thị nhất rồi.
-Thì ra là thế.
Vân Phi Dương trả lời, hiếu kỳ nói.
-Tộc trưởng, Thiên Dực nhất tộc dạng tộc quần gì, có thể giảng giải cho ta một chút hay không?
Vân Tại Dã nhìn về phía Ngũ trưởng lão, nói.
-Ngươi nói cho hắn biết một chút.
-Được.
Lúc này Ngũ trưởng lão bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về Thiên Dực nhất tộc.
Sau cùng, từ lời Ngũ trưởng lão Vân Phi Dương kết luận đó là một tộc loại cổ lão giống như Vân tộc và Lâm tộc, đều không thể đắc tội!