Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2229
Nếu như không phải bọn người Ngũ trưởng lão và Thập Tam trưởng lão kịp thời đuổi tới, hình thành Đạo Giới ở phía trước ngăn cản từng đợt dư uy tấn công thì Vân Phi Dương muốn dựa vào Trường Sinh Chung mà chống đỡ tuyệt đối là không thể.
Tổ tiên Vân thị lưu lại chí bảo này, với thực lực hắn bây giờ tất nhiên có thể nắm giữ nhưng khó có thể phát huy hết công dụng, việc hắn bị chấn động đã hôn mê, đây chính là minh chứng tốt nhất.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương cũng chỉ là bị nội thương, hôn mê ngắn ngủi vài ngày đã tỉnh lại, dựa vào Sinh Mệnh pháp tắc của bản thân cùng với đan dược của Thu Y Thủy có thể hồi phục rất nhanh.
-Mẹ kiếp, thật là quá nguy hiểm!
Hồi tưởng lại sự việc gặp phải lúc trước, Vân Phi Dương thật đúng là may mắn khi có đầy đủ Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch cùng Trường Sinh Chung, nếu không phải vậy thì hắn đã sớm vẫn lạc.
Có thể sống sót sau khi giao thủ với vô số kẻ có đẳng cấp trên Đế khiến hắn cảm thấy rất may mắn, cũng ý thức được thực lực của mình quả thực là kém rất xa.
-Không được.
Vân Phi Dương nắm tay nói.
-Phải trở nên mạnh hơn nữa!
Sau khi tỉnh dậy hắn có suy nghĩ phải tu luyện ngay, lập tức cùng Đạo Thân dung nhập đại trận bắt đầu tu luyện, tranh thủ sớm ngày có thể bước vào đỉnh phong Đế cấp.
Sở dĩ Vân Phi Dương phải tu luyện là bởi vì những cường giả muốn đoạt bức tranh Hồng Mông, tuyệt đối không phải một sớm một chiều chỉ có thể trốn tránh, nếu không có việc gì làm không bằng đi tu luyện sẽ tốt hơn.
Quả thực như vậy.
Rất nhiều tên trên Đế vì muốn được tiến vào chi cảnh của bức tranh Hồng Mông nên sớm đã điên cuồng, giờ phút này đang tranh đấu với bọn người Ngũ trưởng lão, vài canh giờ trôi qua cũng không có một người nào có thể đến gần.
Ngũ trưởng lão bọn họ che chở thông đạo ngăn chặn dư uy chi lực, cho Vân Phi Dương hoàn cảnh tu luyện thật tốt, chí ít sẽ không bị quấy rầy.
Lại nói đến Lão Tử Bất Bại, dựa vào bí pháp của Luyện Huyết nhất tộc, hắn cũng đang dung nhập không gian cấp độ sâu tu luyện, hắn đang tu luyện quyển bí tịch không chữ mà hắn thu được không lâu trước đây.
Hai tên Đế cấp đặt mình vào nơi mà các cường giả trên Đế đang chiến đấu, chỉ có thể yên lặng tu luyện mà không dám ra ngoài tham gia.
Năm ngày trôi qua.
Ở khu vực chiến đấu, mấy trăm tên trên Đế vẫn còn khí thế ngất trời công kích lẫn nhau, ai cũng không có cơ hội động tay đến bức tranh Hồng Mông.
Sau khi đánh nhau mệt mỏi thì dừng lại.
Nhưng cũng không có ai buông lỏng cảnh giác, trong lúc điều dưỡng đều chăm chú nhìn về bức tranh Hồng Mông.
Nói thật, bức tranh Hồng Mông bay ở giữa không trung tựa như một miếng thịt mỡ, không giờ khắc nào không hấp dẫn một đám sói đói đang thèm thuồng cả.
Mà bầy sói đói này cũng biết nếu mình muốn nuốt miếng thịt mỡ kia khẳng định sẽ không dễ dàng, cho nên chỉ có thể nhìn lấy và chờ đợi thể năng hoàn toàn khôi phục.
Vô số cường giả dừng chiến đấu để Ngũ trưởng lão bọn họ thở phào một hơi, dù sao bọn họ ở thông đạo chống lại dư uy cường đại như vậy cũng là một sự khổ sai.
Lúc mấy trăm tên trên Đế ngưng chiến, Vân Phi Dương vẫn ở trong tạo hóa giới chỉ tu luyện cùng Đạo Thân, ý đồ muốn nhanh đột phá đến đỉnh phong Đế cấp.
Giờ phút này suy nghĩ muốn đột phá của hắn mãnh liệt dị thường, bởi vì một khi đạt tới đỉnh phong, phục dụng hai khỏa Vạn Thánh Đế Đan thu hoạch được trong mộ lớn liền có thể trực tiếp bước vào đẳng cấp trên Đế!
Nói thật, dựa vào vũ kỹ thần thông Vân Phi Dương đang nắm trong tay mà nói cũng không yếu hơn cường giả trên Đế nhưng không cách nào chống lại được vì cảnh giới quá thấp.
Nếu như hắn có thể từ Đế cấp bước vào đẳng cấp trên Đế coi như không thể chiến thắng cường giả trưởng bối nhưng chí ít cũng không thể bị dư uy tác động đến chạy trối chết.
Nhưng từ cửu phẩm bước vào đỉnh phong, nhìn như chỉ có một bước nhưng lại khó như lên trời, dù Vân Phi Dương dùng ngàn lần gia tốc, lại có Đạo Thân hiệp trợ, muốn đột phá cũng không phải cứ nói thì làm được.
Thời gian không ngừng trôi qua, một năm rồi lại một năm, đảo mắt cũng đã mấy trăm năm.
Ngoại giới đã qua mấy tháng, cuộc tranh đấu vì muốn đoạt bức tranh Hồng Mông mà đã giao thủ mấy lần nhưng vẫn không có kết quả.
Tưởng tượng một chút, lúc người nào đó sắp đến gần chí bảo liền bị mọi người công kích nên chẳng ai có thể thuận lợi đến gần, vô số cường giả cũng chỉ có thể hao tổn thời gian một năm.
Ngoại giới một năm, tạo hóa giới chỉ một ngàn năm.
Vân Phi Dương tu luyện cùng Đạo Thân, tiến triển cũng không tệ.
Căn cứ phán đoán của hắn, nếu như tiếp tục tu luyện thêm một ngàn năm chắc là có thể chạm đến đỉnh phong Đế cấp tầng thứ.
Một ngàn năm không hề dài, nhưng Vân Phi Dương rất lo lắng, nếu như mình lại tiếp tục tu luyện bức tranh Hồng Mông có thể bị người khác cướp hay không?
Đừng thấy tên này tại bên trong đại mộ cùng vô số cường giả so sánh thì không đáng bao nhiêu, nhưng lại có thể nghĩ ra được tâm tư bên trong bức tranh Hồng Mông.
Không quá phận.
Thiên tài địa bảo luôn có người hướng tới!
Nếu như Vân Đại Tiện Thần kiêng kị cường giả, không nghĩ đến bức tranh Hồng Mông, vậy thì thật quá nhu nhược.
Không chỉ riêng hắn.
Lão Tử Bất Bại đang trốn ở không gian cũng nghĩ ra được ý nghĩa của bức tranh Hồng Mông, cho nên đang cố gắng tu luyện!
Nhưng mà, không nói đến bức tranh có thể bị người khác cướp đi hay không, chỉ bằng thực lực hai người bọn họ, muốn đoạt bảo trước mặt mấy trăm tên trên Đế là điều không thực tế.
Lại qua thêm một năm, Vân Phi Dương cùng Đạo Thân ở trong tạo hóa giới chỉ đã tu luyện ngàn năm, thành công có cơ hội chạm đến đỉnh phong Đế cấp tầng thứ.
Vù vù ——
Khí thế tấn cấp gào thét tràn ngập, trong nháy mắt bao phủ cả vị diện khiến cho sinh linh ở bên trong đều cảm nhận được.
-Phi Dương ca muốn đột phá!
Bọn người La Mục cùng Vân Lịch nhao nhao đi tới.
Bọn họ lấy ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Vân Phi Dương, khí thế tấn cấp giữa thiên địa cuồn cuộn.
-Đây là đỉnh phong Đế cấp a.
Hiên Viên Vấn Thiên cũng đi tới, ánh mắt nóng rực, trong lòng đang mong đợi mình cũng có một ngày có thể đạt tới tầng thứ như thế.
Thiên kiêu ưu tú nhất Thiên Kiêu Điện, cảnh giới bây giờ đã đạt tới bát phẩm Đế cấp, khoảng cách đỉnh phong chỉ cách một cửu phẩm.
Vân Phi Dương biết học trưởng tiến bộ thần tốc, cho nên hai khỏa Vạn Thánh Đế Đan có một viên là chuẩn bị cho hắn.
Ngay từ đầu Vân Đại Tiện Thần đã tính đem đan dược cho Lâm Chỉ Khê hoặc Lương Âm, nhưng không biết sao cảnh giới của hai nữ chỉ là lục phẩm Đế cấp.
Huống chi, sau khi mình phục dụng một khỏa thì cũng chỉ còn lại một khỏa, cho ai cũng là vấn đề rất lớn, không bằng dứt khoát cho Hiên Viên Vấn Thiên.
Sau một thời gian ngắn khí thế tấn cấp bắt đầu nội liễm, cảnh giới của Vân Phi Dương cũng thuận lợi từ cửu phẩm đột phá đến đỉnh phong Đế cấp.
Xoát!
Hắn đáp xuống trước mặt Thu Y Thủy, nói.
-Nghiên cứu thế nào rồi?
Thu Y Thủy nói.
-Căn cứ vào dò xét mấy năm nay của ta, viên thuốc này được ngưng luyện từ vô số dược tài, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, sau khi phục dụng hẳn là không có tác dụng phụ.
Trước khi bế quan Vân Phi Dương đã đem Vạn Thánh Đế Đan giao cho nàng để nghiên cứu đan dược có hại hay không.
Không thể không cẩn thận, dù sao đan dược dùng để đề cao cảnh giới thường đều ẩn chứa tác dụng phụ, không hiểu rõ thì không được tùy tiện ăn bậy.
-Vậy liền phục dụng.
Vân Phi Dương không còn bận tâm, đem đan dược nắm ở trong tay.
Đang lúc muốn nuốt vào, Thu Y Thủy nói.
-Thực lực đan đạo của ta hữu hạn, ngươi phải cân nhắc thận trọng.
Sau khi gả cho hắn, nằng một mực lĩnh hội đan đạo, bây giờ đã có thể ngưng luyện ra đan dược mười một mười hai phẩm dễ như trở bàn tay.
Nhưng nàng biết, đẳng cấp Vạn Thánh Đế Đan đã vượt qua thập nhị phẩm, mình có thể nhìn thấu triệt để hay không rất khó nói.
-Không sao.
Vân Phi Dương cười nói.
-Ta tin tưởng phán đoán của ngươi.