Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2228
Trong thông đạo nhỏ hẹp, từng tôn Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch được xếp lên nhau, thành công chống đỡ dư uy do kẻ có đẳng cấp trên Đế gây ra.
Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại có cơ hội ngắn ngủi để thở, nhưng trong ánh mắt cả hai đều hiện lên vẻ phẫn nộ.
Mặc dù bọn hắn là địch nhân của nhau nhưng đều có điểm giống nhau chính là có tự tôn rất mạnh, tính cách cũng vô cùng cao ngạo, bị dư uy của kẻ khác làm cho chật vật như thế này thật không cách nào nhẫn nhịn được.
Nếu như để người khác biết bọn hắn là Đế cấp võ giả nhất định sẽ sụp đổ.
Đại ca, thực lực các ngươi như thế này lại có thể an toàn trốn thoát khỏi một đám trên Đế đang hỗn chiến đã rất ngưu bức rồi, đừng nghĩ đến tự tôn nữa!
Nói cũng đúng.
Với thực lực của Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại, có thể thành công trốn đến trong thông đạo mà chỉ vẻn vẹn bị thương quả thật rất bưu hãn, rất khủng bố.
Ông! Ông!
Người gỗ thủ ở thông đạo bị trùng kích tác động đã bắt đầu không ngừng run.
-Có chút không ổn rồi.
Vân Phi Dương nhíu mày lại.
Két ——
Đột nhiên truyền đến âm thanh vỡ tan, Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch thủ trước thông đạo tại tiếp nhận dư uy công kích, đột nhiên hiện ra vết rách!
Loại khoáng thạch hiếm thấy này tuy rất cứng, nhưng chống cự lực lượng công kích của kẻ có đẳng cấp trên Đế trong thời gian lâu như vậy cũng không chịu đựng nổi!
-Mau lui lại.
Vân Phi Dương quyết định thật nhanh, một tay ôm lấy Mục Oanh vào lòng rồi lùi gấp về đằng sau, tốc độ rút lui của Lão Tử Bất Bại cũng không chậm.
Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, người gỗ ngăn ở phía trước cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi mà vỡ nát, cơ thể hắn ở sau người gỗ lập tức bị thổi bay ra ngoài.
-Ngăn lại! Ngăn lại cho ta!
Vân Phi Dương một bên trốn, một bên câu thông tạo hóa giới chỉ, đem từng người gỗ thủ trước mình đi qua thông đạo.
Nhưng mà, rất nhiều kẻ trên Đế đã đánh tới với cấp độ cực nhanh, dư uy chi lực hình thành nên từng cơn sóng liên tiếp, Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch bị vỡ nát hết.
Khả năng sẽ có người nói, phòng ngự của thạch đầu đến từ Thiên Nhân Vực này không phải rất mạnh sao? Vậy tại sao lại không thể đối kháng được?
Phải biết cuộc ẩu đả là bởi một đám trên Đế, dư uy của bọn họ cùng dung hợp lại hình thành, lực lượng trùng kích cực kỳ kinh khủng!
Đừng nói Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch cứng thế nào, cho dù đã qua tinh luyện, chế tạo thành chiến giáp cũng khó mà chống cự được.
Vù vù!
Dư uy táo bạo quét ngang qua người gỗ hóa thành hồng thủy lao nhanh đi, cuốn tới Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại.
Bởi vì toàn bộ lực lượng ngưng tụ ở trong đường hầm, nếu bị đuổi tới thì dùng thân thể bọn họ đối kháng lại chắc chắn sẽ ngỏm củ tỏi!
-Mẹ nó!
Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại chửi ầm lên.
Giờ này khắc này bọn họ chỉ có thể dùng tốc độ đấu với dư uy đằng sau mà không dám dừng lại chống cự, bởi vì căn bản là không làm được!
Một kẻ được thiên mệnh chọn lựa, một kẻ thiên mệnh không lường được, bị buộc đến chật vật như thế cũng vô cùng hiếm thấy.
Vù vù!
Dư uy chi lực cường thế như hồng thủy hung dũng gào thét ở phía sau, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh!
Vân Phi Dương và Lão Tử Bất Bại nhất thời ý thức được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa chạy ra khỏi thông đạo thì đã bị đuổi kịp rồi!
Làm sao bây giờ!
Trong lúc chạy trốn, tâm niệm Vân Phi Dương dung nhập tạo hóa giới chỉ, trong nháy mắt triệu hoán Trường Sinh Chung ra!
Đây là át chủ bài sau cùng của hắn.
Nếu như vẫn không có cách nào gánh vác dư uy chi lực cường đại kia, thì sẽ không có hi vọng nào nữa.
Hưu!
Trường Sinh Chung bay ra ầm vang thủ trước thông đạo, tản ra khí tức hoang vu cổ xưa.
Oanh! Oanh!
Đúng vào lúc này, dư uy chi lực cường thế hung hăng đập vào phía trên, sinh ra tiếng chuông đinh tai nhức óc.
Phốc!
Vân Phi Dương phun ra một ngụm máu, ôm Mục Oanh bay ra ngoài, cuối cùng rơi vào khu vực quảng trường lúc trước.
-A aaa…..!
Sau khi Lão Tử Bất Bại nghe được tiếng chuông thì thống khổ hét thảm lên, linh hồn của hắn như bị ăn mòn cực độ!
Tiếng chuông này giống với Phật môn phạm âm, không chỉ có thể tịnh hóa tâm linh còn có thể tịnh hóa tà mị.
Lão Tử Bất Bại nắm giữ huyết mạch của Luyện Huyết nhất tộc, cho nên sau khi nghe được tiếng chuông thì linh hồn hắn liền nhận phải công kích.
Đòn công kích này rất mạnh, mạnh đến nổi trực tiếp đem linh hồn hắn chấn động. Sau khi chạy trốn tới quảng trường, hắn liền ngã xuống đất co quắp như bùn nhão.
Tình huống của Vân Đại Tiện Thần cũng không lạc quan hơn, dù sao sau khi Trường Sinh Chung xuất hiện đối kháng với dư uy chi lực của mười mấy tên trên Đế khiến hắn gặp phản phệ không nhỏ.
Mục Oanh không thương tổn gì nặng, nàng nỗ lực đứng lên, kinh hoảng nói.
-Vân đại ca…
Hưu!
Đột nhiên, ánh mắt hoa lên, nàng biến mất trong hư không.
Còn Vân Phi Dương, tại thời điểm hắn sắp hôn mê, thân thể và linh hồn cùng nhau tiến vào tạo hóa giới chỉ.
Lão Tử Bất Bại không có tâm tư nghĩ đến việc tại sao tên kia lại biến mất, hắn chỉ vội vàng thi triển bí pháp của Luyện Huyết nhất tộc, trong nháy mắt dung nhập trong không gian cấp độ sâu.
Như thế mà nói.
Trong thông đạo nơi Trường Sinh Chung đang đứng ngăn cản dư uy tác động, lần lượt truyền đến tiếng chuông đinh tai nhức óc.
Tiếng chuông thông qua thông đạo truyền đến khu vực giao chiến, vì tranh đoạt bức tranh Hồng Mông mà cao tầng Vân Vực nhất thời tỉnh táo lại.
-Tiểu tử kia đâu!
Vân Tại Dã phẫn nộ rống to.
Hắn rốt cục cũng nhớ tới Vân Phi Dương, nhớ tới bức tranh tất nhiên quan trọng nhưng kẻ nắm giữ hai phần năm huyết mạch lại quan trọng hơn!
-Tiếng chuông từ thông đạo truyền đến, có phải hắn đang né tránh hay không!
Ngũ trưởng lão vội vàng nói.
Oanh!
Sau khi Thái trưởng lão một chưởng đánh bay một tên trên Đế liền quát.
-Nhanh đi bảo hộ hắn!
Xoát! Xoát!
Bọn người Ngũ trưởng lão và Thập Tam trưởng lão lúc này lui ra khỏi chiến trường bay về hướng thông đạo.
Khi bọn hắn vào đến chỗ Trường Sinh Chung lại không cách nào đi vào, mỗi người chỉ có thể thi triển Đạo Giới, ngăn cản dư uy của vô số cường giả.
Như thế có thể nói, lúc Vân Phi Dương đặt mình vào tạo hóa giới chỉ, áp lực liền biến mất, phun máu ra lần nữa, người cũng bất tỉnh đi.
Chớ thấy hắn và Mục Oanh trốn vào đến đây là ổn, dù sao hắn với Trường Sinh Chung cũng là quan hệ chủ tớ, nếu như Trương Sinh Chung bị dư uy tác động đến ăn mòn thì hắn thân là chủ nhân cũng phải chịu lấy phản phệ.
…
Bên trong phòng ngủ ở Thiết Cốt Thành.
Vân Phi Dương hôn mê trên giường, Thu Y Thủy tinh thông y đạo đang bắt mạch cho hắn, nói.
-Chỉ là thụ nội thương, cũng không có gì đáng ngại.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm chờ nữ trong gian phòng buông lỏng một hơi.
-Ô ô…
Mục Oanh khóc, nước mắt như mưa nói.
-Đều tại ta mà Vân đại ca thụ thương.
Nàng đang tự trách, trách bản thân không nên đi trộm mộ, không nên cố tìm cho ra chí bảo thì Vân đại ca sẽ không bị thương mà hôn mê như vậy.
-Oanh Oanh, đừng khóc.
Lương Âm an ủi.
-Tên này ưa tìm đường chết, cũng không trách ai được.
Lăng Sa La quệt miệng nói.
-Thụ thương hôn mê cũng tốt, như thế sẽ không ra ngoài tìm đường chết.
-Có đạo lý.
Chúng nữ đồng ý nói.
-Các nàng…
Đạo Thân của Vân Phi Dương trong đại trận nghe chúng nữ nói như vậy nhất thời xạm mặt lại.
Người bị thụ thương hôn mê là bản tôn, lúc này Đạo Thân mới thể hiện được giá trị, bởi vì hắn vẫn có thể tiếp tục tu luyện, thậm chí có thể khống chế Trường Sinh Chung.
-Còn tốt, còn tốt.
Đạo Thân của Vân Phi Dương vừa tu luyện vừa quan sát bên ngoài, khi thấy tất cả trưởng lão đang ngăn trước Trường Sinh Chung thì hắn cảm thấy may mắn, nói.
-Nhờ bọn họ ngăn dư uy chi lực lại, nếu không rất khó thủ được!