Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2223
Khu vực bên trong ẩn chứa mùi vị đặc thù nào đó, võ giả một khi ngửi được chúng trong nháy mắt sẽ xâm nhập vào thể nội, chiếm lĩnh Thức Hải, từ đó đánh mất lý tính.
Vân Phi Dương và Mục Oanh có thể mượn nhờ Nghịch Thiên Quyết để chống cự, nhưng bọn người Vân Tại Dã lại không cách nào chống lại, giờ phút này bọn họ đã bắt đầu mấy đi lý trí, công kích lẫn nhau.
Bọn họ đều là cường giả Phía trên Đế cấp, vậy nên một khi động thủ sẽ hình thành dư uy mãnh liệt trùng kích.
Vân Phi Dương rất lo lắng cho bản thân và Mục Oanh sẽ bị ảnh hưởng.
– Tiểu tử!
Đúng vào lúc này, thái trưởng lão khó khăn mở miệng nói:
– Nhanh… nhanh…Minh Chung!
Nghe được câu này, Vân Phi Dương nhất thời nghĩ đến Trường Sinh Chung, sau đó không chút do dự đem nó triệu hoán đi ra.
– Ông!
Một quyền đập tới, tiếng chuông vang lên, một luồng khí tức thanh tịnh cuồn cuộn tràn ngập ra khắp không gian.
Sau khi được tiếng chuông tịnh hóa, bọn người Vân Tại Dã đang ra tay đánh nhau bất chợt dừng tay, hai con ngươi dần trở nên trong suốt, tư duy cũng bắt đầu khôi phục lại.
– Chuyện gì xảy ra?
– Vừa ta rồi đã làm cái gì?
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên họ đã không nhớ rõ những việc họ vừa làm.
– Phù phù.
Khí tức bên trong thân thể thái trưởng lão sau khi bị tiếng chuông tịnh hóa, cả người co quắp nằm sãi lai trên mặt đất há mồm thở dốc.
– Hô!
Vân Phi Dương cũng ngồi phịch xuống, hú hồn vỗ ngực phịch phịch:
– Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Hắn thật là không dám nghĩ đến nếu như không có Trường Sinh Chung ngăn cản được khí tức đáng sợ vừa rồi thì đến khi thái trưởng lão bị mất đi lí trí, sợ rằng chính hắn và Mục Oanh sẽ phải nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi tư duy của các trưởng lão Vân Vực tỉnh táo lại, các cường giả khác cũng được tiếng chuông tẩy rửa, khôi phục thần trí, tất cả đều ngây ngốc đứng đấy chưa biết chuyện gì xảy ra.
Bọn họ chỉ nhớ được hình ảnh cuối cùng là khi họ tiến vào khu vực này, sau đó, liền không có sau đó nữa.
Vậy nên, những cường giả ở đây phải ba quỳ chín lạy cảm tạ Vân Phi Dương, nếu Dương ca không triệu hồi Trường Sinh Chung xuất hiện thì xem chừng kí ức cuối cùng trên nhân gian mà họ nhớ được là hình ảnh đặt chân vào khu vực này rồi.
– Tiểu tử.
Thái trưởng lão thở dốc nói:
– Lại dùng Trường Sinh Chung xua tan hết mùi vị của khu vực này đi.
– Được.
Vân Phi Dương lần nữa nắm tay lại, hung hăng đánh vào Trường Sinh Chung, nhất thời vang lên tiếng chương xa xăm truyền đến.
– Hưu! Hưu!
Thanh âm ẩn chứa Tịnh Hóa Chi Lực liên y, bao phủ toàn bộ khu vực này, đem tất cả mùi vị quỷ dị nơi đây đánh tan.
Có thể nói.
Những võ giả vào được đây cũng không cần lo lắng sẽ bị ăn mòn Thức Hải và tư duy.
– Hô!
Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, cũng bắt đầu quan sát tỉ mỉ tình huống của khu vực.
Nơi đây là một không gian tương đối rộng rãi, bên trong trừ những cường giả vừa xuất hiện cũng không còn ai khác.
– Vân đại ca.
Nhưng vào lúc này, Mục Oanh truyền âm nói cho Vân Phi Dương biết:
– Khu vực này có chí bảo tồn tại!
– Ở đâu?
Vân Phi Dương vội vàng hỏi lại.
Mục Oanh suy nghĩ vài giây đáp lại:
– Hình như nó đã ẩn vào hư không, muội phải suy diễn mới có thể tìm thấy nó.
Nói rồi, một tay phất lên, Ngũ Hành Bát Quái Đồ xuất hiện, bắt đầu chuyển động có quy luật.
– Ừm?
Vô số cường giả nhao nhao nhìn qua, kinh ngạc không thôi:
– Hậu nhân của Thần Mộ nhất tộc?
Thái trưởng lão cũng tràn đầy kinh ngạc:
– Không nghĩ tới, cô nương này thế mà là hậu nhân của Thần Mộ nhất tộc.
Vân Tại Dã không biết nghĩ ra được cái gì, khóe miệng co giật:
– Thái trưởng lão, tổ tiên lưu lại đại mộ này, không là bị nàng thôi diễn ra chứ?
– Có khả năng này.
Thái trưởng lão nói.
Vân Phi Dương nghe vậy, khó hiểu hỏi:
– Tộc trưởng, ngài mới vừa nói, đây là đại mộ do tổ tiên lưu lại?
Vân Tại Dã biết tiểu tử nhà mình đối với rất nhiều chuyện trong tộc có phần không hiểu, cho nên thân là một trưởng bối có danh vọng trong tộc, được người người tôn kính, đành phải đem những gì có thể nói đều nói lại cho tiểu tử này.
– Nguyên lai đại mộ này là do tổ tiên dùng để an táng một vị cố nhân.
Vân Phi Dương như nghĩ được gì đó, bừng tỉnh đại ngộ:
– Như thế chẳng phải nói, khu vực thiết lập bên trong đại mộ này cũng là do tổ tiên sáng tạo ra sao?
Vân Tại Dã:
– Hẳn là vây.
Vân Phi Dương lắc đầu ngao ngán thầm mắng: Má nó.
Lại phun ra một câu:
– Tổ tiên tộc mình cũng có cái sở thích biến thái.
– Vân đại ca!
Đúng vào lúc này, Mục Oanh đã hoàn tất thôi diễn, tay chỉ về đằng trước nói:
– Nơi đó có chí bảo tồn tại.
– Xoát!
Vân Phi Dương nhanh chóng chạy tới.
Nhưng mà, chân vừa giẫm đến địa phương Mục Oanh vừa chỉ thì không gian xung quanh bắt đầu mơ hồ.
– Hưu ——
Một đạo lưu quang từ trong không gian mơ hồ bay ra!
– Thứ gì vậy?
Vô số cường giả nhao nhao nhìn qua.
Lưu quang bay đến với tốc độ cực nhanh, rồi dừng lại giữ không trung, sau một chốc, ánh sáng tan hết, hình ảnh dần rõ ràng, đó là một thanh ngân quang trường thương bóng loáng, chuôi của trường thương có Long Thú xoay quanh, sinh động như thật!
– Đây là….
Một tên cường giả đã từng nghiên cứu qua chí bảo, cả kinh hô lên:
– Liệt Không Chiến Đế cầm Chân Long Bá Vương Thương!
Ánh mắt mọi người nhất thời nóng rực lên.
Liệt Không Chiến Đế là cường giả mạnh nhất Phía trên Đế cấp mấy trăm năm trước, hắn lại sử dụng Chân Long Bá Vương Thương, càng là cực phẩm trong cực phẩm, nếu như bản thân có thể lấy trường thương này về tay, khẳng định chiến lực sẽ tăng lên không ít!
– Xoát!
– Xoát!
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mấy tên Phía trên Đế cấp cùng nhau hành động, hướng về thanh trường thương đang ngạo nghễ đứng trong không gian.
Vân Phi Dương lúc đầu cũng có ý nghĩ muốn đoạt chí bảo về tay, nhưng không biết sau đó tốc độ dần chậm lại hơn so với người khác, nhìn như không có ý định tranh đoạt trước tiên.
Tuy hắn từ bỏ, nhưng thái trưởng lão lại không từ bỏ, chớp mắt một cái thả người nhảy lên, tốc độ phải nói là nhanh như hỏa tiễn, quát lớn:
– Đây là do tộc nhân của ta tìm được, bất cứ kẻ nào cũng không được nhúng chàm!
– Vân thị thái trưởng lão!
Âm thanh lạnh lùng của một tên cường giả vang lên:
– Chúng ta đã tiến vào đại mộ, tự nhiên là có tư cách đi tranh đoạt chí bảo!
Chí bảo có dụ hoặc quá lớn, dù là biết thực lực của thái trưởng lão vô cùng cường hãn nhưng vẫn muốn xông lên trước tranh đoạt.
Những cường giả khác cũng nghĩ như vậy, cho nên cũng không để ý tới lời cảnh cáo của thái trưởng lão, tiếp tục xông lên.
Nhưng mà đâu dễ đến thế, một tên Phía trên Đế cấp tốc độ cực nhanh xông đến, nhưng ngay cả một ngón tay cũng chưa kịp chạm vào Chân Long Bá Vương Thương thì liền bị một cỗ lực vô hình hung hăng đẩy ra.
– Xoát!
Một tên Phía trên Đế cấp khác ngay sát phía sau cũng bay đến.
Nhưng cũng cùng một dạng với tên vừa rồi, móng heo còn chưa chạm được vào thanh chí bảo đã bị đánh bay ra ngoài.
Liên tiếp hai tên Phía trên Đế cấp bị hất bay ra ngoài, đám cường giả phía sau thấy thế nhất thời ngừng chân, không dám tiến lên một bước.
– Xoát!
Nhân cơ hội này, thái trưởng lão xông thẳng đến, nhưng kết quả cũng chẳng khác hai tên Phía trên Đế cấp kia là bao.
– Đăng đăng đăng!
Thái trưởng lão rơi xuống đất, lùi mạnh về sau mấy bước, trên mặt nhất thời ngưng trọng rồi chuyển sang đen thui, trầm giọng nói:
– Có vô hình kết giới!
Binh khí của Liệt Không Chiến Đế cứ như vậy lơ lửng giữa trời, rất nhiều cường giả Phía trên Đế cấp chỉ có thể trơ mắt, ngóng mỏ nhìn lên, dù sao Liên Vân thị thái trưởng lão mạnh cỡ nào cũng bị hất ngược ra ngoài, có thể thấy được kết giới xung quanh trường thương cường hãn cỡ nào!
– Ta tới!
Không ai đi, Vân Phi Dương ta đi!
– Không được!
Thái trưởng lão nhanh chóng ngăn cản thằng ngu của tộc mình lại:
– Kết giới bảo hộ xung quanh binh khí này năm giữ lực phản phệ vô cùng cường đại, tiểu tử nhà ngươi mà xông đến nhất định sẽ bị trọng thương.
– Vậy cũng phải thử một chút xem nó mạnh cỡ nào.
Vân Phi Dương kiên định nói.
Theo hắn thấy, có thể tìm tới mộ địa của Liệt Không Chiến Đế thu hoạnh được Đại Tê Liệt Thuật cũng coi như có chút duyên phận, rất có thể Chân Long Bá Vương Thương sẽ không tàn nhẫn như thế đâu.
Vân Phi Dương mang theo ý nghĩ này, cười hì hì tiến lên
– Xoát!
Nhưng điều kì lạ là, lúc Vân Đại Tiện Thần chỉ các binh khí có một khoảng nhỏ, cả người trong nháy mắt…như di qua một cái màng gì đó.
– Sao tiểu tử này không bị bắn ra?
Thái trưởng lão kinh ngạc trợn tròn mắt.
– Ba!
Đúng vào lúc này, ngón tay của Vân Phi Dương chộp vào trường thương, nhếch miệng cười:
– Liệt Không tiền bối, xem ra, giữa chúng ta cũng rất có duyên phận đấy!