Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2222
Vân Phi Dương cùng Mục Oanh tiến trước một bước vào đại mộ, ở đó thu hoạch được chất lượng của chí bảo so với người tiến đến chậm mạnh đến rõ rệt.
Bây giờ, ưu thế này cũng đã không còn nữa.
Bởi vì rất nhiều cường giả đã tiến vào trước một bước khu vực thứ sáu rồi.
Không còn cách nào khác, Vân Phi Dương chỉ đành có thể theo trưởng lão Vân thị nhất tộc, hắn tự an ủi bản thán mình rằng đi như thế này ít nhất có thể đảm bảo sự an toàn cho bản thân.
Chung quanh đều là cường giả Đế phía trên, dẫn đầu của Vân thị nhất tộc chính là trưởng lão Thái.
Nếu đi một mình có thể không an toàn!
– Tại Dã.
Sau khi tiến vào cổng vòm, họ đi ở bên trong đường hầm, trưởng lão Thái truyền âm nói:
– Kẻ này xuất thân từ cái mạch hệ nào, tại sao ta lại chưa từng thấy thế?
Hắn rất thưởng thức Vân Phi Dương, nhưng đối với thân phận cùng mạch hệ vẫn có chút không hiểu.
– Bẩm trưởng lão Thái.
Vân Tại Dã nói:
– Tên này xuất thân từ cổ ngũ mạch, lúc trước hắn một mực ở bên ngoài tu luyện, gần đây mới đi đến Vân Vực để nhận tổ quy tông.
– Cổ ngũ mạch?
Thái trưởng lão có chút kinh ngạc nói:
– Không nghĩ tới mạch hệ bại mạch hệ này bây giờ lại có thể hiện ra một tên Đế cấp cửu phẩm.
– Đúng thế.
Hắn nói:
– Đã nghiệm chứng huyết mạch chưa?
– Đã nghiệm chứng.
Vân Tại Dã hồi đáp.
Thái trưởng lão cảm thấy có hứng thú nên nói:
– Bao nhiêu?
– Hai phần năm.
Vân Tại Dã ăn ngay nói thật trả lời.
Dát!
Thái trưởng lão ngừng bước, nói với giọng khó có thể tin:
– Bao nhiêu?
Vân Tại Dã trả lời lại một lần nữa:
– Bẩm Thái trưởng lão, độ tin khiết huyết mạch của hắn là hai phần năm!
– Ngươi có phải đang cùng lão hủ nói đùa không?
Thái trưởng lão xụ mặt nói.
Vân Tại Dã khổ sở nói:
– Ta nào có can đảm dám đem việc này nói đùa cùng Thái trưởng lão.
Thái trưởng lão vừa nghĩ cũng đúng, sau đó cả kinh nói:
– Tiểu tử này thật sự có hai phần năm huyết mạch của tổ tiên sao?
– Chắc chắn không sai vào đâu được!
Vân Tại Dã nói một cách chân thành.
Thực ra hắn có thể hiểu được sự nghi vấn của Thái trưởng lão, dù sao nếu không phải do mình tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng khó mà tin được, tiểu tử kia lại có thể nắm giữ hai phần năm huyết mạch của tổ tiên!
– Xoát!
Thái trưởng lão quay đầu nhìn về phía Vân Phi Dương, biểu hiện trên mặt cứ thay đổi rồi lại thay đổi, hai tay đang run rẩy.
Sau khi ở Vân Vực trải qua sự sàng lọc cường giả, hắn chưa bao giờ có thể nghĩ đến một tên chi thứ ngoại lai, hắn sẽ lại có được độ tinh khiết huyết mạch của tổ tiên khoa trương đến như thế!
– Ách?
Vân Phi Dương ý thức được Thái trưởng lão đang một mực nhìn mình, sau đó hắn yếu ớt nói:
– Thái trưởng lão, có chuyện gì sao?
– Tới đây.
Thái trưởng lão nói.
Vân Phi Dương đi tới, lại phát hiện lão nhân này vẫn đang đánh giá chính mình, ánh mắt của Thái trưởng lão càng tỏa sáng lộng lẫy, ánh mắt đó của lão nhân này như đang nhìn một đại cô nương không mặc quần áo!
Mẹ nó.
Lão nhân này không phải là có bệnh gì không sạch sẽ chứ?
Vân Phi Dương càng nghĩ càng sợ hãi, sau đó hắn theo bản năng lui lại mấy bước, dùng ánh mắt hướng Vân Tại Dã ở bên cạnh cầu cứu.
– Ha ha ha!
Đột nhiên, Thái trưởng lão cười lớn một tiếng nói:
– Không nghĩ tới, lúc lão hủ còn sống lại có thể gặp được một tộc nhân ưu tú đến như thế này!
Vân Phi Dương nghe vậy cũng buông lỏng một hơi.
Hắn thầm nghĩ có phải lão nhân này hẳn đã biết độ tinh khiết huyết mạch của mình nên mới có thái độ như thế.
Hai phần năm huyết mạch, quả thực đã khiến Thái trưởng lão vô cùng chấn kinh, cho nên trên đường hắn luôn cẩn thận hỏi Vân Phi Dương hết thảy mọi việc.
Vân Tại Dã biết gì đều nói hết không dám giấu diếm, hắn kể hết toàn bộ mọi việc từ lúc mang Vân Phi Dương đi vào Vân Vực cho Thái trưởng lão nghe.
– Quá là không thể tin được mà!
Biết được Vân Phi Dương chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể đem Đại Bi Thủ Ấn cùng Đại Ma Chi Chưởng lĩnh ngộ được đến cấp độ cực cao, hắn cũng ngưng tụ ra bí pháp đệ ngũ biến thì Thái trưởng lão lần nữa bị cảm thấy bị rung động thật sâu.
– Thái trưởng lão.
Vân Tại Dã truyền âm nói:
– Tiểu tử này đã lấy Trường Sinh Chung đi.
– Cái gì?
Biểu hiện trên gương mặt của Thái trưởng lão nhất thời rất đặc sắc.
Vân Tại Dã lại nói:
– Từ sau khi hắn đem Trường Sinh Chung lấy đi còn từng dùng đệ ngũ biến đánh trọng thương Bát trưởng lão.
– Chậc chậc.
Thái trưởng lão tỉnh táo lại sau đó cảm khái nói:
– Kẻ này là một tên yêu nghiệt, nếu như chịu khó bồi dưỡng thật tốt, ta tin tương lai hắn tất thành đại khí!
– Không tệ.
Vân Tại Dã cũng đồng ý nói.
Có quan hệ huyết mạch cùng tư chất của Vân Phi Dương, hắn sớm đã đạt được chi trưởng của nhất tộc tán thành.
Thái trưởng lão trầm giọng nói:
– Một tộc nhân ưu tú đến như vậy, ngươi không cho hắn ở Vân Vực tu luyện, tại sao lại đưa hắn đến đại mộ đến, vạn nhất có sơ xuất thì sao có thể hướng liệt tổ liệt tông bàn giao hả?
Vân Tại Dã sụp đổ nói:
– Thái trưởng lão, ta cũng không biết tên này làm sao lại có thể đến.
Thái trưởng lão không tiếp tục trách cứ hắn mà nói:
– Bên trong đại mộ có nguy hiểm trùng điệp, nhất định phải bảo hộ tiểu tử này thật tốt.
– Vâng ạ.
Vân Tại Dã gật đầu nói.
Vân Phi Dương cũng không biết, tộc trưởng cùng Thái trưởng lão đều đang nghị luận mình, hắn lôi kéo tay nhỏ của Mục Oanh vừa đi vừa ở một bên tạo hóa giới chỉ, quan sát tỉ mỉ Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch.
Hắn thu hoạch được đồ tốt không chỉ có đan dược cùng đan phương mà còn có loại khoáng thạch vô cùng kiên định cùng cứng rắn.
– Như thế nào mới có thể luyện chế nó thành trang bị đây?
Vân Phi Dương lấy tay chống cằm, hắn nghiêm túc suy tính một chút.
– Dùng Địa Hỏa thử một chút.
– Xoát!
Hắn phất một tay lên, sau đó triệu hồi ra Địa Hỏa, trong nháy mắt bao phủ người gỗ nhất tôn dưới ngọn lửa nó bắt đầu điên cuồng đốt bốc cháy.
– Vù vù!
Lửa lớn rừng rực không ngừng thiêu đốt.
Nhưng mà, Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch lại cứng rắn vô cùng, dẫu bị đốt cháy mấy ngày nó vẫn là không có mảy may biến hóa gì.
– Không được.
Vân Phi Dương nói:
– Muốn đem loại khoáng thạch này dung luyện, chí ít cần một đoạn thời gian rất dài.
Bây giờ hắn đang ở đại mộ cũng không có quá nhiều thời gian đi dung luyện khoáng thạch, cho nên liền giao cho Đạo Thân làm.
Ngoại giới, phải mất nửa canh giờ đi đường thì mọi người mới đi ra từ thông đạo u ám để tiến vào khác một khu vực khác.
– Oanh!
– Oanh!
Nhưng mà, vừa mới đi vào đã liền nghe được tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, chỉ nhìn những cường giả tiến vào trước một bước, họ đang ra tay đánh nhau, các loại năng lượng lấp lóe vô cùng chói mắt!
Thái trưởng lão nhíu mày lại.
Bọn cường giả này tại sao đánh nhau, chẳng lẽ chúng đã tìm thấy chí bảo nên mới điên cuồng như thế?
– Hửm?
Rất nhanh Thái trưởng lão liền phát hiện, những cường giả đang đánh nhau đều có hai con ngươi đỏ bừng, họ giống nhau đều đã mất đi lý trí.
– Không đúng!
Hắn cảm thấy được điều gì đó nên vội vàng nói:
– Nhanh lui về!
Nhưng đã muộn.
Vừa dứt lời, một cỗ mùi lạ kỳ quái đập vào mặt, trong nháy mắt tan nhập vào trong cơ thể, mùi hương đó tiến vào Thức Hải dòng tốc độ kinh khủng để ăn mòn.
Thái trưởng lão có tu vi cực cao, hắn còn có thể chống lại với khí tức nhập thể khí tức, nhưng bọn người Vân Tại Dã bên cạnh lại không cách nào ngăn cản, hai con ngươi họ đều thay đổi đến đỏ bừng, tư duy cũng dần dần mất phương hướng!
– Chuyện gì đang xảy ra?
Đứng ở phía sau, Vân Phi Dương ngạc nhiên nói, một giây sau hắn liền cảm nhận được mùi lạ bay tới, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
– Vân đại ca.
Mục Oanh ôm đầu thống khổ nói:
– Có khí tức tiến vào Thức Hải của ta.
Vân Phi Dương cùng khí tức nhập thể chống lại lấy, hắn cũng truyền âm nói:
– Oanh Oanh, nhanh vận chuyển Nghịch Thiên Quyết!
Mục Oanh vội vàng ổn định tâm thần, nàng đem Nghịch Thiên Quyết vận chuyển lại, khí tức trong nháy mắt đã được áp chế.
– Hô!
Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm.
May mà có Nghịch Thiên Quyết, bằng không hắn cùng Mục Oanh giờ phút này sớm đã mất lý trí như những người kia.
Hai người có tâm pháp thần kỳ có thể áp chế khí tức, nhưng bọn người Vân Tại Dã lại không có may mắn đến như thế, tư duy triệt để bị mất, họ đều bắt đầu công kích lẫn nhau.
– Không tốt!
Vân Phi Dương nói:
– Bọn họ đã đánh mất lý trí!
Thái trưởng lão còn đang khổ cực chèo chống, nhưng sắc mặt lại rất khó xem, hai con ngươi khi thì thanh tịnh, khi thì đỏ bừng, hắn hiển nhiên sắp không chịu được nữa.
– Tiểu gia hỏa.
Hắn khó khăn mở miệng nói:
– Nhanh nhanh, Minh Chung!
Minh Chung?
Vân Phi Dương trong nháy mắt nhớ tới Trường Sinh Chung, không nói hai lời vội triệu hoán ra chí bảo mà tổ tiên lưu lại, hắn vung nắm tay đập tới.
– Ông!
Phía xa xăm truyền đến tiếng chuông, ở trong khu vực này vang lên, một năng lượng tịnh hóa tâm linh gợn sóng cuồn cuộn chỉ trong nháy mắt tràn ngập ra!