Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2217
Hiểm chiêu của Vân Phi Dương thành công thu người gỗ nhập vào tạo hóa giới chỉ, lại không nghĩ rằng, vị trí lúc trước đặt người gỗ lại xuất hiện một chìa khóa.
Ngoài ý muốn, vô cùng ngoài ý muốn!
Xoát!
Vân Phi Dương lúc này đứng dậy, vui mừng nhặt chìa khoá lên.
Cẩn thận xem kích thước của chìa khóa, khẳng định cùng một cặp với hộp tinh xảo bị khóa vừa thu được lúc nãy!
Hahahaha.
Vân Đại Tiện Thần cười rộ lên như một thằng điên.
Cái hộp bị khóa nhất định cất giấu đồ tốt, bây giờ đã tìm được chìa khoá, thật sướng!
Xoát!
Vân Phi Dương lấy hộp ra, giơ chìa khoá lên, tra vào lỗ khóa, bởi vì cả hai là một cặp nên chỉ cần tùy tiện đưa vào liền khớp.
Mục Oanh lại gần tò mò hỏi.
– Vân đại ca, huynh nghĩ bên trong sẽ chứa cái gì?
– Hẳn là bí tịch võ đạo.
Vân Phi Dương một bên nói, một bên chuyển động chìa khoá, một tiếng cạch vang lên, cái hộp đóng chặt mà đám võ giả kia có dùng hết sức bình sinh cũng không ảnh hưởng gì giờ lại mở ra.
– Mở, mở được rồi!
Mục Oanh kích động hô.
Vân Phi Dương ngược lại rất tỉnh táo.
Hắn trước gỡ khóa xuống, sau đó vận chuyển tâm pháp, hình thành phòng ngự, lúc này mới nhẹ nhàng mở ra.
Két.
Cái hộp tinh xảo bị mở ra, một mùi vị cổ xưa xuất hiện.
Vân Phi Dương mừng thầm trong lòng, bởi vì phong cách càng cổ xưa, khí tức càng cổ xưa càng đại biểu cho việc vật được lưu giữ bên trong càng có giá trị!
– Có giấy!
Mục Oanh kinh hỉ nói.
Vân Phi Dương cũng nhìn thấy trong hộp có tấm giấy vàng, vui vẻ nói:
– Nhất định là một loại bí tịch thất truyền nào đó!
Nhẹ nhàng lấy giấy vàng ra.
Nhưng mà, khi hắn thấy rõ chữ viết trên giấy vàng, thần sắc liền ngốc trệ, đứng đơ tại chỗ.
– Cái cái…cái này…
Mục Oanh cũng ngốc theo luôn.
Từ lúc Vân Phi Dương cầm tấm giấy lên đã cứ nghĩ đây là cái gì đó vô cùng trân quý, nhưng trên giấy vàng chỉ vẻn vẹn viết tám chữ —— cảm ơn đã tham dự, không ngừng cố gắng!
Cảm ơn đã tham dự?
Không ngừng cố gắng?
Nhìn thấy trên giấy sáng loáng viết tám chữ to, đại não Vân Đại Tiện Thần nhất thời trống rỗng, máu trong cơ thể suýt kiềm nén không được mà phun ra ngoài!
Mẹ nó!!
Lão tử cực khổ mới lấy được cái hộp này, khổ cực mới lấy được chìa khóa này, luôn tưởng khi mở hộp ra nhất định sẽ thấy được chí bảo hiếm thấy gì, nhưng kết quả thì sao, bên trong cũng chỉ có một tấm giấy vàng ghi vẻn vẹn tám chữ đa tạ tham dự, không ngừng cố gắng!
Cái quỷ gì đây?
Có ý tứ gì?
Đùa nhau chắc?
Không vui đâu.
– Vân đại ca.
Mục Oanh có chút uể oải nói:
– Nguyên lai trong hộp cái gì cũng không có.
Phốc!
Không nói thì thôi, mà nói ra thì có thể đâm chết người, một nhát dao vô hình đâm vào tim Vân Phi Dương, hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, phun ra một ngụm máu. Tức a.
– Chết tiệt!
Vân Phi Dương vo giấy vàng thành một cực nắm trong lòng bàn tay, giận nghiến răng nói:
– Đến cùng là ai rảnh rỗi mà làm một đống chuyện chỉ để chọc người?
Một khắc này, hắn cảm giác mình bị đùa nghịch, mà người làm việc này rất có thể là đại mộ chủ!
Xoát!
Nhưng vào lúc này, một đạo lưu quang theo thông đạo bay tới, phiêu nhiên rơi vào trên quảng trường.
Người đến không phải ai khác mà chính là thái trưởng lão Vân thị nhất tộc, sau khi hắn nhìn thấy Vân Phi Dương, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
– Lại có người nhanh hơn ta?
– Phiền phức.
Lúc này, Vân Phi Dương lôi kéo tay Mục Oanh, rút lui ra phía sau.
Hắn cũng không nhận ra thái trưởng lão, chỉ coi đối phương là cường giả tiến vào đại mộ.
– Tiểu gia hỏa!
Vừa lui hai bước, thái trưởng lão trầm giọng hỏi:
– Ngươi là tộc nhân Vân thị nhất tộc ta?
Hắn cũng chưa từng thấy qua Vân Phi Dương, nhưng có thể theo khí tức bên trong thân thể phát giác được, đối phương hẳn là hậu nhân Vân thị nhất tộc.
Vân Phi Dương đột nhiên ngừng bước, ngạc nhiên nói:
– Ngươi cũng là người của Vân thị nhất tộc?
– Không sai.
Thái trưởng lão gật đầu.
Trên gương mặt già hiện lên nhiều hơn mấy phần ôn hòa.
Vân Phi Dương còn cảnh giác hỏi:
– Lão tiên sinh, ta thường trú tại Vân Vực, tại sao chưa từng thấy qua ngươi?
Thái trưởng lão cười nói:
– Bởi vì lão già ta bế quan lâu dài, rất ít khi đi lại trong vực nội.
Lý do này không tệ, nhưng Vân Phi Dương vẫn có điểm không tin.
– Cho hỏi, tôn tính đại danh của lão tiên sinh là gì?
– Sống quá lâu.
Thái trưởng lão cười hì hì:
– Nên quên mất tên rồi.
…
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Người sống ở tại thế, toàn bộ nhờ vào tên, người có thể quên cả tên thì cần sống bao lâu!
Ừm?
Thái trưởng lão nhìn thấy trong nách Vân Phi Dương kẹp lấy một hộp tinh xảo, nói:
– Ngươi cũng có hộp?
Nghe đến lời này, Vân Đại Tiện Thần nhất thời khẳng định, lão đầu trước mặt này cũng có một hộp tinh xảo giống hắn.
– Không sai.
Vân Phi Dương nói:
– Ta có hộp.
– Mở ra rồi sao?
Thái trưởng lão hỏi.
Sau khi thông qua khảo nghiệm, hắn đạt được cái hộp này, muốn mở ra xem sao, kết quả có dùng cách nào cũng không thể nào mở ra.
– Mở ra rồi.
Vân Phi Dương quả thật nói.
Thái trưởng lão vui vẻ hớn hở hỏi:
– Mở thế nào?
– Chìa khoá.
– Chìa khoá đâu?
– Không có.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng không có giấu diếm gì, sau khi mở hộp thì chìa khóa đang cắm trong lỗ cứ như thế hóa thành bột phấn.
– Aizzz.
Thái trưởng lão thở dài không thôi, sau đó xoay người nhìn người gỗ đang thẳng tắp đứng đó.
– Không nghĩ tới, trong mộ lớn này lại tồn tại nhiều Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch như vậy.
– Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch?
Vân Phi Dương lần đầu tiên nghe nói.
Thái trưởng lão giảng giải:
– Đây là khoáng thạch Thiên Nhân Vực sinh ra, hình thái cực giống đầu gỗ, lại cực kỳ cứng rắn, dù thần binh lợi khí cao cấp cũng khó vạch phá.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương tỉnh ngộ.
– Ừm?
Thái trưởng lão nhìn về trước người Vân Phi Dương có một chỗ trống, ngạc nhiên nói:
– Nếu như ta đoán không sai, khu vực này phải có một Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch.
Ây.
Vân Phi Dương gãi gãi đầu, nói:
– Ta cũng không rõ lắm.
Giờ phút này hắn không thể xác định, đối phương đến cùng phải người của Vân thị nhất tộc hay khôn, cho nên chắc chắn sẽ không nói ra bản thân đã lấy người gỗ đi.
Thái trưởng lão nói:
– Tiểu gia hỏa, Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch này không chỉ có cứng rắn, Thạch Thể bên trong còn ẩn chứa linh hồn lực cực mạnh, tuyệt đối không nên đi câu thông, nếu không ắt gặp phản phệ.
Bây giờ mới nói có phải muộn rồi không?
Vân Đại Tiện Thần đã câu thông, cũng đã cảm nhận được cái gọi phản phệ, nhưng nhờ vào hai loại tâm pháp, vẫn thành công ném cái thứ đáng ghét đó vào tạo hóa giới chỉ.
Một tên làm sao đủ!
Vân Phi Dương dã tâm rất lớn, muốn lấy toàn bộ Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch ở đây, dù sao một khi có thể luyện chế, chẳng khác nào sở hữu từng kiện trang bị cực phẩm!
– Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch là vật hiếm có, hôm nay phát hiện trong mộ lại, tự nhiên muốn thu nhập.
Thái trưởng lão phóng thích linh hồn câu thông đến người gỗ trước mặt, nhưng vừa mới chạm đến liền bị dòng điện lưu mạnh mẽ đột kích, đánh bay hắn ra ngoài mấy chục bước.
Vân Phi Dương có chút mộng.
Lão đầu tuy không lộ ra khí tức võ đạo, nhưng thực lực khẳng định mạnh hơn chính mình rất rất nhiều, nhưng tại sao cũng bị chấn động chật vật như thế?
Sau khi ổn định thân thể, thái trưởng lão chau mày, nói:
– Xem ra, khu vực bên trong có một loại trận pháp nào đó tồn tại, thực lực càng cao, càng phải chịu phản phệ càng mạnh.
Vân Phi Dương vô ý nghe hắn nói, lúc này vận chuyển hai loại tâm pháp, lần nữa bao phủ lên người gỗ bên cạnh, cảm giác kia thật giống như thu vào cũng không khó.
Hưu!
Hai loại tâm pháp lần nữa hình thành kết giới phòng ngự, chống cự lại đột kích của dòng điện lưu.
Tranh thủ thời gian này, Vân Đại Tiện Thần nắm lấy cơ hội, thu Thiên Nhân Tinh Hồn Thạch vào tạo hóa giới chỉ.
– Chìa khoá!
Mục Oanh chỉ trên mặt đất nói.
– Còn có?
Nhìn thấy người gỗ biến mất trên đất trống, lại bày đặt một cái chìa khoá, Vân Phi Dương nhất thời ngây người.