Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2216
Vân Đại Tiện Thần dốc toàn bộ sức lực từ lúc ßú❤ sữa mẹ đến bây giờ dồn vào đường kiếm nhưng cũng không thể chém đứt người gỗ này, mà càng bi kịch hơn là ngay cả một vết xước bé xíu xiu cũng không lưu lại.
Đả kích!
Vô cùng đả kích!
Muốn chạy đi tìm nhà vệ sinh ngồi khóc quá!
– Vân đại ca!
Mục Oanh lo lắng không thôi:
– Huynh không sao chứ?
– Oanh Oanh!
Vân Phi Dương tay cầm kiếm, nghiến răng, trợn mắt, trầm giọng nói:
– Muội tránh xa một chút!
– A.
Mục Oanh vội vàng lui lại, trốn đến cửa đường hầm.
– Xoát!
Hai tay Vân Phi Dương cầm kiếm, trong con ngươi hẹp dài lấp lóe lạnh lùng, kiếm ý cường thế gào thét xuất ra, hóa thành lít nha lít nhít kiếm khí.
Đây là Ngưng Kiếm Quyết!
Bởi vậy, chúng ta có thể thấy được rằng, lần này Vân ca bị đả kích đến nỗi…muốn làm thật rồi!
Người gỗ ở phía trước như có tồn tại tư duy, ý thức được đối phương ngưng tụ lực lượng cực mạnh, thân thể lại hiện ra ánh sáng.
– Phá cho ta!
Vân Phi Dương nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm khí bức người chém tới.
Chỉ thấy bốn phía cấp tốc ngưng tụ kiếm khí, hình thành kiếm mang vô cũng sắc bén bên trên Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm!
– Tạch tạch tạch ——
Kiếm mang chém xuống, không gian vỡ vụn!
Một kiếm này của Vân Phi Dương tuyệt đối đã thi triển bí pháp Đại Hồn Huyết Mạch mạnh bạo nhất, dù là một Đế cấp đỉnh phong cũng có thể bị oanh sát tại chỗ!
Nhưng mà, bi kịch là…
Kiếm khí oanh tạc, tiếng vang đinh tai, nhưng tên người gỗ cứ thong dong đứng đấy, không bị bất kỳ tổn thương gì.
Trái lại người bị thương tổn là Vân Phi Dương, vì trước đó đã dùng lực lượng cường đại đánh tới nên giờ bị phản lại, lui mấy chục bước, sau khi ổn định thân thể liền phun ra một ngụm máu tươi.
Mục Oanh thấy thế, cả kinh hô lớn:
– Vân đại ca!
– Ta không sao!
Vân Phi Dương đứng nguyên tại chỗ, một bên lau vết máu trên khóe miệng, một bên ổn định huyết dịch sôi trào bên trong thân thể, ánh mắt lóe ra căm giận ngút trời.
Một kiếm cường thế như vậy vẫn không thể rung chuyển được tên người gỗ chán ghét trước mặt, ngược lại chính mình lại bị thương, đây tuyệt đối là sỉ nhục tự tôn.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ, phải vận dụng bí pháp?
Vân Phi Dương dần dần tỉnh táo lại, nói:
– Cái thứ quỷ quái này nếu chỉ dựa vào lực lượng thì không thể phá vỡ được.
– Vân đại ca.
Mục Oanh đi tới, nói:
– Tại sao phải phá hủy chúng, lách qua không được sao?
Dát.
Vân Phi Dương ngây người.
Đúng thế.
Ta tại sao muốn chặt nó, vì cái gì không buông tha cho nó?
Lời nói của Mục Oanh làm Vân Đại Tiện Thần hiểu ra, lúc này từ bỏ công kích, mà chính là lựa chọn lách qua chúng.
Ha, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha….và kết quả là…
Khi hắn mang theo Mục Oanh lách qua đám người gỗ không thể phá vỡ đó, chúng vẫn đứng tại nguyên chỗ, không chút nào phản ứng, lại căn bản không thấy được.
– Mẹ nó!
Vân Phi Dương sụp đổ không thôi:
– Biết sớm như vậy, ngay từ đầu liền nên lách qua cho rồi, khi không lại ngu ngốc so đo chạy đi công kích cái đám vô tri này làm chi.
Không thể trách hắn.
Cái này chỉ là phản ứng theo thông lệ thôi, thử nghĩ xem, bên trong khu vực này đột nhiên xuất hiện một bầy người gỗ chặn đường ca, ca không nổi máu công kích mới lại ấy.
—–
Vân Phi Dương mang theo Mục Oanh xuyên qua quảng trường, những người gỗ nhiều không kể xiết đó cũng không có phát động công kích mà mặc cho hai người họ tự tiện hành động.
Kỳ quái, rõ là kỳ quái!
Những người gỗ này đặt ở đây làm gì?
Vân Phi Dương nhất quyết không cho rằng đám người gỗ này xếp ra chỉ để chưng cho đẹp, trong đại mộ thần bí như thế này sẽ không vô duyên vô cớ xếp một đống người gỗ không thể phá vỡ mà nhất định có dụng ý gì đó, về phần dụng ý đó là gì, khó quá bỏ qua.
– Vân đại ca.
Mục Oanh ánh mắt lấp lánh như phát hiện ra đại lục mới:
– Những người gỗ này quá cứng, nếu như có thể lấy ra chế tạo trang bị, nhất định sẽ rất mạnh!
Một câu nói làm bừng tỉnh người đang trong mộng!
Két két!
Vân Phi Dương cấp tốc thắng gấp, nhìn những người gỗ thẳng tắp đứng đó, ánh mắt nhất thời trở nên nóng rực.
Đúng vậy!
Những thứ người nhìn như đồ gỗ này nếu như đem chế tạo thành trang bị nhất định sẽ không thua kém cửu phẩm Đế cấp!
Vân Phi Dương nghĩ, nghĩ, lại nghĩ, càng nghĩ ánh mắt càng nóng rực, sau cùng quyết định nói:
– Thu hết bọn nó đi!
Nghĩ là làm!
Hắn đi đến trước một người gỗ, tính toán trước lấy linh hồn lực bao phủ, sau đó câu thông tạo hóa giới chỉ, đem chúng quẳng vào bên trong.
– Hưu!
Vân Phi Dương cẩn thận từng li từng tí phóng thích linh hồn.
Nhưng mà, khi hắn mới vừa cùng người gỗ tiếp xúc, một cỗ điện lưu cường đại nhất thời tràn vào Thức Hải.
Tốc độ rất nhanh!
Nhanh đến mức, Vân Phi Dương căn bản không kịp phản ứng.
– Vù vù!
Sau khi điện lưu tràn vào Thức Hải, điên cuồng khuếch tán.
– A a!
Vân Phi Dương ôm đầu hét thảm lên.
– Vân đại ca!
Mục Oanh gấp gáp nói:
– Huynh làm sao vậy?
Điện lưu tập kích Thức Hải vô cùng đáng sợ, nhưng rất nhanh đã tiêu tán, sau khi Vân Phi Dương khôi phục lại cũng đã mồ hôi đầm đìa.
– Vù vù!
Miệng hắn mở lớn, điên cuồng hô hấp, ánh mắt kinh hãi, cảm giác vừa rồi như địa ngục tra tấn.
Vân Phi Dương tỉnh táo lại, nói:
– Trong đám người gỗ này nhất định ẩn chứa lục lượng nào đó, không có thể tùy ý dùng linh hồn đụng vào.
– Vân đại ca.
Mục Oanh yếu ớt khuyên nhủ:
– Không thể đụng vào cũng đừng đụng vào, chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm kiếm cửa vào đi.
Vân Phi Dương lắc đầu nói:
– Những thứ người gỗ này cứng rắn như thế, dùng để chế tạo trang bị không thể thích hợp hơn, ta làm sao bỏ được đi.
Tính cách của hắn là như vậy, nhìn đến đồ vật có khó giải quyết bao nhiêu cũng nhất định phải tìm biện pháp lấy được.
– Nhưng…
Mục Oanh muốn khuyên can, dù sao người gỗ này cho dù tốt đi nữa, cũng không trọng yếu bằng nam nhân của mình.
Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Vân đại ca, đành nuốt lời muốn nói trở về.
Những năm nay ở chung, Mục Oanh đã có thể hiểu được tính cách của Vân Phi Dương, cho nên lựa chọn đứng sau lưng hắn, yên lặng chống đỡ.
– Hô!
Vân Phi Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết và Đạo Hóa Kinh, trang bị đầy đủ tầng tầng phòng ngự.
Ha, vừa rồi là do hắn chủ quan nên dòng điện lưu quỷ dị này mới có thể rót vào Thức Hải.
Bây giờ, mọi thứ đã sẵn sàng.
Vân Phi Dương lần nữa điều động linh hồn lực, cẩn thận từng li từng tí cùng người gỗ tiếp xúc.
– Hưu!
Không có gì bất ngờ xảy ra, linh hồn tiếp xúc trong nháy mắt, lại có một cỗ điện lưu lui tới.
Cũng may là lần này hắn đã có chuẩn bị kỹ càng nên thời điểm dòng điện lưu cuốn tới, hai loại tâm pháp đồng thời vận chuyển, tại trong thức hải trong nháy mắt hình thành kết giới phòng ngự.
– Oanh!
Điện lưu mang theo lực lượng kinh khủng, hung hăng đâm vào kết giới phòng ngự, tuy vẫn làm Vân Phi Dương choáng đầu hoa mắt nhưng tốt xấu gì cũng có thể giữ vững.
– Hưu ——
Một đợt chưa ngừng, một đợt lại tấn tới, đạo điện lưu thứ hai cực tốc vọt tới, mang theo linh hồn lực lượng so với lần trước càng mạnh hơn!
– Xoát!
Trong ánh sáng mơ hồ, Vân Phi Dương làm ra một cử động lớn mật, thừa cơ cưỡng ép khu động linh hồn bao phủ người gỗ từng chút một thu vào tạo hóa giới chỉ.
– Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, đạo điện lưu thứ hai trực tiếp đâm vào bên trên kết giới phòng ngự, làm cho vỡ nát, thuận thế xâm nhập trong thức hải.
Lẽ ra, kết giới này không thể chống đỡ được sẽ đem Vân Đại Tiện Thần thống khổ tra tấn, nhưng kỳ quái là điện lưu nhập vào thể nội, còn chưa bắt đầu khuếch tán, đã đột ngột tiêu tán.
– Phù phù.
Vân Phi Dương đặt mông ngồi dưới đất, trên trán đổ đầy mồ hôi, trong lòng cảm thấy vạn phần may mắn nói:
– Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.
Hắn biết, đạo điện lưu thứ hai không có ở trong thức hải nổ tung là bởi vì chính hắn đã kịp thời thu người gỗ vào tạo hóa giới chỉ, cắt đứt tất cả liên kết.
Binh hành hiểm chiêu.
Nếu như không thể cắt đứt liên kết kịp thời, khẳng định Vân Đại Tiện Thần sẽ phải chịu công kích của dòng điện lưu cường thế, thức hải và linh hồn nhất định sẽ bị thương nặng!
– Vân đại ca!
Mục Oanh cả kinh nói:
– Mau, mau nhìn, chìa khoá!
– Ừm?
Vân Phi Dương vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị trí người gỗ biến mất xuất hiện một cái chìa khoá tinh xảo.