Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2215
Vân Phi Dương mở Thần Thú Đồ Lục ra, triệu hồi vô số Thần thú, rung động Băng Hổ Long Thú, nhưng nguyên nhân khiến nó khiếp sợ co dò bỏ chạy mất dạng là do Tử Liên Nghiệp Hỏa.
Vì cái gì?
Bởi vì nắm giữ tịnh hóa yêu tà Phật môn Thánh Hỏa, nó thuộc hệ Hỏa, còn Băng Hổ Long Thú lại là hung thú hệ Băng.
Băng hỏa tương khắc, vĩnh hằng không thay đổi được.
Nếu như hắn thuộc hệ hỏa của Địa Hỏa hay Chân Hỏa, có lẽ Băng Hổ Long Thú sẽ không thèm để mắt đến, nhưng hắn lại phải đối mặt với mặt Phật môn Thánh Hỏa, ha, cái dạng này mà nhào vô chắc gì toàn mạng.
– Ông!
Vân Phi Dương chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người bị truyền tống đến bên ngoài thang băng.
Mục Oanh đứng ở bên cạnh, xinh đẹp uyển chuyển nhưng gương mặt lại tràn đầy kinh ngạc.
Tình hướng vừa rồi, Vân đại ca rõ ràng muốn cùng một đại hung thú dữ tợn đánh nhau một trận, nhưng sao bây giờ lại xuất hiện ở đây rồi?
– Oanh Oanh.
Vân Phi Dương cười khặc khặc nói:
– Chúng ta đi thôi.
Chính hắn cũng thật bất ngờ, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần đấu một trận oanh liệt, nhưng không nghĩ tới tên hung thú kia lại bị hoảng sợ cực độ Hỏa hệ của mình, co giò bỏ chạy giữa chừng.
– Hưu!
Vân Phi Dương vừa mang Mục Oanh đi hai bước thì phía trước lại xuất hiện một cái thạch trụ, phía trên có hộp ngọc chiếu sáng lấp lánh.
– Người trẻ tuổi.
Thanh âm uy nghiêm từ hư không truyền đến:
– Đây là phần thưởng cho ngươi khi vượt qua khảo nghiệm thang băng.
Thanh âm rất dày, rất nặng, không chút nào tự nhiên, nghe như có chút cơ giới hóa, chắc là một loại thiết lập nào đó trong đại mộ này.
– Còn có khen thưởng sao?
Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.
Mang tiếng là giao đấu lại không một chút động thủ đánh nhau, chỉ có đem tên hung thú đó hù chạy mất lại cứ thế nhận được phần thưởng, thiết lập kiểu gì thế, có chuyện tốt vậy à?
– Vân đại ca!
Mục Oanh cười nói:
– Hộp ngọc này chế tác tinh tế, bên trong khẳng định cất giấu bảo bối, mau mở ra xem xem.
– Ừm, để ta mở.
Vân Phi Dương đi lên, cầm hộp ngọc trên tay, lại phát hiện hộp ngọc mang danh khen thưởng này cứ thư thế khóa lại, không có chìa khoá căn bản là mở không ra.
Cái quỷ gì thế?
Cho ta cái hộp bị khóa, điên à?
– Ông!
Ngay lúc Vân Phi Dương đang vô cùng phiền muộn, phía trước cách đó không xa, lưu quang lấp lóe rồi chợt hóa thành một cái cửa bằng đá.
– Đây là cửa vào khu vực tiếp theo à?
Vân Phi Dương hơi chút do dự mang theo Mục Oanh đi qua, còn phần cái hộp ngọc làm mù mắt người ta thì đáng thương bị ném vào tạo hóa giới chỉ.
Hắn sẽ không ngu ngốc cho rằng đại mộ chủ sẽ không vô cớ cho một cái hộp bị khóa, có lẽ khu vực tiếp theo này sẽ tìm được cái chìa khóa.
– Ông!
Vân Phi Dương cùng Mục Oanh đi vào, hai thân ảnh vừa bước qua, sau lưng, lưu quang của cửa đá tức khắc biến mất, khu vực thang băng vừa rồi lần nữa khôi phục yên tĩnh như lúc ban đầu, yên tĩnh chờ người kế tiếp tìm đến.
Không lâu sau.
Lại có người tiến đến!
Chính là thái trưởng lão của Vân thị nhất tộc!
Cũng giống như Vân Phi Dương, nếu hắn muốn tiến vào khu vực phía trong nhất định phải chiến thắng được đại hung thú Băng Hổ Long Thú oanh oanh liệt liệt mới vừa co giò bỏ chạy khỏi Vân ca nhà ta.
– Oanh!
– Oanh!
Bên trên thang băng, bạo hưởng không ngừng.
Thái trưởng lão tuy không nắm giữ cái gì Hỏa Hỏa gì đó giống như Vân Phi Dương nhưng thực lực lại vô cùng cường hãn, trực tiếp đánh Băng Hổ Long Thú đến kêu cha gọi mẹ, cuối cùng bé thú đánh không lại lão già này, chỉ có thể ngậm ngùi khập khiễng trốn vào hư không.
Hôm nay bé thú vô cùng không may.
Đã lâu không gặp được sinh vật mang danh con người, may mắn kiếm được đứa đầu tiên, không kịp ngắm cho đã nghiền thì phải bỏ chạy vì cái thứ con người đó nắm giữ Tử Liên Nghiệp Hỏa, tự an ủi trong chốc lát liền gặp được tên thứ hai, chuẩn bị xuất thế võ công siêu phàm tranh tài thì cũng phải bỏ chạy, đánh không lại, thực lực lão già này thật con mẹ nó quá cường hãn.
Sau khi thái trưởng lão đánh bại Băng Hổ Long Thú, đồng dạng cũng được một hộp ngọc tinh xảo bị khóa, nếu muốn biết trong đó chứa cái gì thì phải mở ra, chứ muốn nhìn trộm, không thể.
– Thực lực Băng thú yếu như vậy, thứ trong hộp ngọc này thưởng cho chưa hắn có gì tốt.
Thái trưởng lão cũng vô cùng tiện tay giống như Vân Phi Dương, ném hộp ngọc vào không gian giới chỉ, cất bước tiến vào cửa đá đã mở ra.
Sau đó, cũng có không ít cường giả theo thứ tự tiến vào khu vực thứ tư, bọn họ muốn thông qua, nhất định phải leo lên thang băng, cũng nhất định phải giáo chiến cùng Thủ Mộ Băng Hổ Long Thú.
Lại nói, những người có thể thông qua thủ mộ của chín tầng đương nhiên thực lực không thể coi thường, cho nên việc đối phó với Băng Hổ Long Thú cũng chẳng khó khăn gì mấy.
– Kỳ quái.
Một tên cường giả sau khi đánh bại Băng Hổ Long thú, cầm hộp ngọc trong tay, một bụng thắc mắc, nhịn không được nói:
– Những cửa ải trước đó, người thủ mộ đều có thực lực vô cùng cường hãn, nhưng tại sao hung thú ở cái cửa ải này lại yếu như vậy?
Băng Hổ Long Thú đang thành thành thật thật núp trong bóng tối nghe được lời này, nước đầm đìa chảy ra, khổ không thể tả.
Tiên Chủ.
Vì sao ngài lại muốn an bài ta làm người thủ mộ đằng sau cửu tinh chứ!
Khu vực thứ tư trong Đại mộ, quả thực cũng là cửa ải ban thưởng bảo bối.
Bởi vì những người có thế bước đến cửa này đều có thể dễ dàng đánh bại Băng Hổ Long Thú, tương ứng cũng nhận được hộp ngọc khen thưởng.
– Hộp đã bị khóa lại, bên trong khẳng định cất giấu đồ tốt!
Vân Đại Tiện Thần, người đầu tiên nhận được hộp ngọc đắc ý ngẫm nghĩ, hoàn toàn không biết, cái đồ chơi này giống như cỏ đầu đường.
Đương nhiên.
Có một chút yếu tố kỳ quái.
Võ giả có thể thông qua cửa ải của Băng Hổ Long Thú đều nhận được hộp ngọc, mà toàn bộ những hộp ngọc này đều bị khóa lại!
Bên trong đến cùng chứa cái gì, không người nào có thể biết rõ, cho nên càng thêm khơi gợi lòng hiếu kỳ của bọn hắn.
Có người áp chế không nổi tò mò, dựa vào lực lượng cưỡng ép đem hộp ngọc mở ra, nhưng vô luận dùng cách nào để mở ra đi chăng nữa đều có chung một kết quả, hộp ngọc cứ tinh xảo như thế, vững vàng như thế, không một ai có thể làm nó biến đổi.
– Đáng giận!
– Trong này đến cùng có cái gì?
Rất nhiều võ giả có lòng hiếu kỳ quá nặng, nên bị một cái hộp tra tấn đến sụp đổ.
Lại nói, bình thường những người có thể thông qua khu vực thứ tư đều nhận được hộp ngọc bị khóa, điều này đã tránh cho bọn họ vì tranh giành mà chém giết lẫn nhau.
Dù sao, vật hiếm thì quý, mà cái hộp tinh xảo này tất cả mọi người có, bên trong chứa cái gì cũng không biết, khẳng định không ai nguyện ý động thủ đến cướp đoạt.
Thông đạo từ khu vực thứ tư sang khu vực thứ năm rất dài, Vân Phi Dương và Mục Oanh đi đại khái khoảng một canh giờ mới nhìn thấy ánh sáng cửa ra.
Hai người hòa tan vào cánh cửa đó, chỉ trong giây lát, trước mắt đã bày biện ra một cái quảng trường khổng lồ, phía trên đặt lít nha lít nhít người gỗ.
Vân Phi Dương thấy thế, nhất thời nhớ tới hình ảnh bên trong Cửu Long Cấm Trận, cũng có cùng một loại cửa khẩu.
– Nhìn xem.
Hắn nỉ non nói:
– Muốn thông qua cửa ải này, nhất định phải diệt hết tất cả người gỗ ở đây.
– Xoát! Xoát!
Người gỗ bên trong quảng trường cứ như bị lực lượng nào đó khống chế, bắt đầu điên cuồng đung đưa.
– Xoát!
Vân Phi Dương xuất Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra, ánh mắt lấp lóe chiến ý.
Thậm chí hắn âm thầm cân nhắc, có cần phải thi triển Thiên Lôi Kiếm Đạo hay không, một chiêu đem nhưng người gỗ này tiêu diệt toàn bộ.
Tính toán, rồi lại tính toán.
Vậy thì thử trước một chút thực lực của những người gỗ này đi.
– Xoát!
Vân Phi Dương tiến lên, đem Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xẹt qua hư không trong nháy mắt chém ra một đạo kiếm khí cường thế.
– Đinh!
Kiếm khí chém vào trên thân người gỗ, truyền đến tiếng vang thanh thúy, thế mà người gỗ đó hoàn hảo không chút tổn hại, ngay cả một chút trầy xước cũng không có!
– Đạp đạp!
Trái lại thân thể Vân Phi Dương lại bạo lùi mấy bước, tay cầm kiếm truyền đến cảm giác run rẩy, sợ hãi nói:
– Người gỗ này quá cứng!
– Vân đại ca!
Mục Oanh nói:
– Những thứ này chỉ sợ không phải người gỗ đi!
Vân Phi Dương có chút sụp đổ.
Nhìn hình thái bên ngoài thì xác thực mấy thứ này giống như được chế tác bằng gỗ, nhưng dưới một kiếm cường hãn như thế lại không một chút tổn hại nào thì không thể không suy đoán, chẳng lẽ chúng được làm từ một loại khoáng thạch cứng rắn nào đó?
– Xoát!
Vân Đại Tiện Thần không tin vào tà niệm, lần nữa giơ kiếm chém tới, nhưng mà, vẫn một tiếng đinh giòn giã vang lên, thân thể lần nữa bị đánh lùi lại mấy bước.
– Ta cũng không tin!
– Xoát! Xoát!
Vân Phi Dương đem hết khí lực, điều động cả năng lượng bên trong tiên hạch, đem lực lượng táo bạo ngưng tụ vào Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, lần trước vung lên chém tới.
Nhưng mà, vô luận là hắn dùng sức lớn bao nhiều, nhiều như thế nào đều không thể thương tổn đến đám người gỗ kia, cảm giác tựa như đem kiếm chặt vào đá cứng.
– Vù vù!
Sau một khắc đồng hồ, Vân Đại Tiện Thần thở hồng hộc đứng trước tên người gỗ đầu tiên, trên mặt dị thường đặc sắc.
Đại gia ngươi.
Cái này rốt cuộc là thứ gì!