Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2214
Liệt Không Chiến Đế là người thủ mộ ở cửa thứ nhất, nhưng hắn lại đần độn u mê đem Vân Phi Dương thả đi, khiến hắn có thể tiến vào thêm một khu vực phía dưới.
Việc này đã gây rối cỡ nào.
– Ai!
Liệt Không Chiến Đế vỗ vỗ trán lại nói:
– Chết đã lâu như vậy, người cũng thay đổi trở nên hồ đồ rồi.
Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trên thực tế hắn cũng không quá để ý, dù sao Vân Phi Dương tu luyện Đại Tê Liệt Thuật với tốc độ nhanh như vậy, hắn cũng có chút thưởng thức, tự nhiên càng hy vọng có thể yên ổn rời đi.
Điều này nói lên điều gì?
Hành động này cho thấy Vân Đại Tiện Thần xảo trá thành công.
Hắn không những không cùng cao thủ mạnh nhất Đế phía trên giao thủ, mà chỉ dùng sứ mạnh thiên phú và khả năng lĩnh ngộ của mình khiến đối phương tin phục, không phải vậy chỉ sợ hiện tại đã chẳng thể chạy về khu vực thứ hai.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương cũng không phiền muộn.
Khu vực thứ hai không có được chí bảo gì, khu vực thứ ba cũng như thế, thứ gì cũng đều không có mò được.
Càng nghĩ càng thấy thật không biết xấu hổ!
Tại khu vực thứ hai biết được rất nhiều võ đạo không đủ, khu vực thứ ba với thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã đem Đại Tê Liệt Thuật lĩnh ngộ thành công, còn không biết dừng sao?
Mau nhìn người khác!
Bọn họ ở tại khu vực thứ hai, hấp thu chú giải văn tự.
Cũng đã có cường giả đi vào khu vực thứ ba, nhưng nhìn thấy chín đại môn bị bàn đá phủ kín, từng người đều mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Làm sao bây giờ? Như thế này làm sao mà đi vào?
Rất nhiều võ giả đều ngây người, sau một phen suy tư thật lâu, họ quyết định dùng sức mạnh cưỡng ép phá vỡ.
– Lên!
– Oanh! Oanh!
Mấy tên nào đó với thực lực phía trên Đế cấp đều đồng loạt ra tay, đem bàn đá ở cửa thứ nhất đánh nát.
Nhưng mà, sau khi bọn hắn tiến vào lại phải đi đối mặt với Liệt Không Chiến Đế, muốn đột phá rời đi sợ là phải chịu chút sự khó khăn.
Về phần tám đại môn còn lại cũng bị tám người thủ hộ khác chiếm giữ, thực lực bọn hắn có lẽ không bằng Hình Liệt Không nhưng cũng đều là những cường giả đã thành danh từ lâu.
Nói tóm lại.
Giống như Vân Phi Dương không chỉ có thuận lợi thông qua, ngược lại còn ở trên người thủ mộ đem cường đại thần thông lĩnh hội đại thành, vậy tuyệt đối may mắn vô cùng.
– Oanh! Oanh!
Trong chín cánh cửa, rất nhiều võ giả lần lượt phá vỡ mà vào, sau đó họ cùng người thủ mộ mở ra lực lượng để đọ sức.
Có người lúc đầu còn cố chống lại, những sau khi bị đánh một hồi liền truyền tống ra ngoài, mà có người dựa vào đồng bạn nhiều, mấy người cùng nhau đánh nên có thể thuận lợi thông qua.
Lão Tử Bất Bại so ra cũng rất may mắn, bởi vì hắn đi theo một nhóm phía sau, đối phương lại đem hết toàn lực để giành lấy thắng lợi, nên hắn cũng may mắn cùng đi theo tiến vào khu vực thứ bốn.
Khu vực thứ bốn, chính là một thế giới băng tuyết rộng lớn.
Lúc này Vân Phi Dương cùng Mục Oanh đã đi trước một bước, khi cả hai đến đã nhìn thấy cảnh tượng tuyết hoa phiêu đãng đầy trời, từng khối băng lớn đứng thẳng, hình thành màu trong suốt và sáng long lanh, quả thật là cảng đẹp mỹ diệu mà.
– Thật đẹp nha.
Đi ở bên trong băng trụ, Mục Oanh cười nói.
Vân Phi Dương lại lắc đầu nói:
– Những khối băng trụ này đều đã đóng băng một tên võ giả.
– A?
Mục Oanh khẽ giật mình, đứng trước một khối băng trụ nào đó quan sát tỉ mỉ, quả nhiên nhìn thấy một tên võ giả khôi ngô bị đóng băng ở bên trong!
Người này vẫn giữ tư thế đứng thẳng, một tay hắn khoác lên binh khí, nhìn qua có vẻ như muốn chuẩn bị rút vũ khí, nhưng lại bất chợt bị một luồng khí lạnh thổi đến đóng băng.
– Vân… Vân đại ca.
Mục Oanh có chút sợ hãi nói:
– Có chút dọa người nha.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
– Có ta ở đây.
Hắn là người đã trải qua mưa to gió lớn, khi nhũn thấy võ giả bị đóng băng ở trong khối băng hắn cũng không e ngại.
– Ừm?
Ước chừng sau khi đã đi được một đoạn lộ trình thì Vân Phi Dương mới phát hiện phía trước nhô lên một thang băng lớn.
– Vù vù!
Gió lạnh thổi từ đằng sau đến, hoa tuyết bay càng loạn.
– Có chút kỳ quái.
Vân Phi Dương nhất thời nâng cao tinh thần cảnh giác.
Nhưng mà, khi hắn có ý đồ kéo tay Mục Oanh đi lại ý thức được có gì đó đã đụng nhau.
– Oanh Oanh!
Vân Phi Dương vội vàng xoay người, chỉ thấy đằng sau cũng không có Mục Oanh mà chính là một vùng đất đầy tuyết trắng xoá!
– Vân đại ca!
Đột nhiên, tiếng gọi của Mục Oanh vang lên truyền đến tai Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương vừa nghe thấy tiếng lập tức quay đầu, hắn thấy phía trước là thang băng trên không, bỗng dưng có thêm một lồng giam, mà Mục Oanh đã bị vây ở bên trong.
– Xoát!
Vân Phi Dương lúc này chân giẫm lên thân pháp để tiến lên, nhưng mà, vừa mới chạm vào thang băng đã thấy lưu quang lấp lóe, xung quanh hiện ra bình chướng như ảo như thật!
Hắn cũng không tâm tình để ý đến chính mình cũng bị vây ở thang băng, mà hô lên:
– Oanh Oanh, muội không sao chứ?
Bị trói buộc ở trong lồng giam, Mục Oanh nói:
– Vân đại ca, muội không sao!
– Vậy là tốt rồi.
Vân Phi Dương buông lỏng một chút, lúc này mới bắt đầu dò xét thang băng, hắn phát hiện dưới chân là từng khối bàn đá làm nền, rất giống loại đài dùng để chiến đấu.
Chẳng lẽ…
– Ông!
Đột nhiên, ở trong góc phía trên thang băng hiện ra một vòng xoáy, một đầu quái vật khổng lồ từ bên trong đi ra, quanh thân nó tản ra hàn khí nồng đậm.
– Rống!
Nó phẫn nộ rống to một tiếng.
Đây là một đầu hung thú đầu rồng thân hổ, toàn thân nó được tạo ra từ băng khối, nhìn qua nó hoàn trong suốt và phát ra ánh sáng long lanh.
Vân Phi Dương không tự giác mà lui lại hai bước, ánh mắt lóe lên sự cảnh giác.
Tuy nhiên không biết đây là hung thú gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết, thực lực của nó khẳng định rất cường hãn!
– Nhân loại!
Thanh âm của băng thú rất nặng, nó nói:
– Ta chính là thủ hộ phụ trách – Tiên Chủ Băng Hổ Long Thú, ngươi nếu muốn đi qua, trước hết phải đánh bại ta!
– …
Khóe miệng của Vân Phi Dương không khỏi co giật.
Vừa lừa Liệt Không Chiến Đế, hắn đã thuận lợi thông qua, bây giờ lại đụng phải một con hung thú bưu hãn, có thể để cho người ta vui sướng chơi đùa hay không.
– Đương nhiên.
Băng Hổ Long Thú lại nói:
– Nếu như ngươi đánh không lại ta, kết cục chính là ngươi phải chết.
Nghĩ một lát, nó lại nhìn về phía Mục Oanh ở trong lồng giam rồi nói tiếp:
– Nàng cũng chết.
– Không có lựa chọn khác?
Vân Phi Dương nói.
Băng Hổ Long Thú đáp:
– Không có lựa chọn khác.
– Tốt.
Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, một tay phất lên, chỉ thấy phía trên bàn đá hiện ra một thứ gì đó giống họa trục rồi hắn nói:
– Đều đi ra đi.
– Vù vù!
Vừa dứt lời, họa trục mở ra, một vài bức sinh động như thật bức họa Thần thú trong nháy mắt đã phơi bày ra, bức họa cũng lấp lóe tia sáng chói mắt.
– Rống!
– Rống!
Trong khoảnh khắc đó, trên không ở sau lưng của Vân Phi Dương từng bản thể to lớn của Thần thú từ từ hiện ra, chúng vừa xuất hiện liền gào thét, hình dáng dữ tợn cũng hiển hiện ra.
Băng Hổ Long Thú thấy thế, tròng mắt kém chút trừng rơi ra cả ngoài, dù sao, chỉ trong một nháy mắt kia, tên nhân loại này vậy mà có thể triệu hoán mấy chục con hung thú!
– Hô!
Hỏa Lôi Long Vương ngửa đầu, hỏa diễm nóng rực phun ra, trong nháy mắt làm nhiệt độ xung quanh kịch liệt tăng lên.
Bạch Trạch, Huyền Vũ, Thao Thiết, đám Thần thú đều tản ra khí tức cuồn cuộn, lấy tư thái Vương giả mà xem thường Băng Hổ Long Thú.
Năm đó ở trên chiến trường vực ngoại, Vân Phi Dương từng đem chính khế ước thú của kình triệu hoán ra, bây giờ ở trong mộ lớn lại một lần triệu hoán tập thể khế ước thú ra.
Không hề nghi ngờ.
Lần này triệu hoán so với lần trước lại càng rung động hơn.
Bởi vì lúc đó hắn đã thu lại không ít hung thú, ví dụ như tại Hắc Ám Chi Uyên hàng phục ba con Đại Tôn Thú!
Đứng ở trên đầu Hỏa Long Lôi Vương là Vân Phi Dương, hai tay hắn ôm ngực, ngạo nghễ nói:
– Có thể bắt đầu sao?
– Vù vù!
Tiếng nói vừa rơi xuống, ba loại hỏa diễm khác nhau nổi lên, chúng hình thành Hỏa vực vô cùng nóng rực.
– Đây là…
Băng Hổ Long Thú hoảng sợ nói:
– Tử Liên Nghiệp Hỏa!
– Sợ sao?
Vân Phi Dương cười nói.
Băng Hổ Long Thú có chút kiêng kị nói:
– Không nghĩ tới, tên nhân loại ngươi lại có khả năng lĩnh ngộ Phật môn Thánh Hỏa!
– Bớt nói nhảm!
Vân Phi Dương nói:
– Nhanh chóng bắt đầu đi, lão tử phải dùng địa chí nhiệt Thánh Hỏa giữa thiên địa để cho ngươi bốc hơi thành tro tàn!
– …
Ánh mắt của băng hỏa Long Thú khẽ chuyển động, tiếp theo nó quay đầu chui vào bên trong vòng xoáy rồi nói:
– Tiểu tử, xem như ngươi lợi hại!
Hưu!
Chờ sau khi nó đã biến mất, kết giới xunh quanh cùng lồng giam trên không trói buộc Mục Oanh cũng biến mất theo.