Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2206
Trong mấy năm nay, Mục Oanh tuy đã tu luyện võ đạo, nhưng vẫn không quên lĩnh tiếp thu tâm pháp Thần Mộ nhất tộc. Hiện tại sớm đạt tới cảnh giới nhập hóa.
Nàng chỉ cần thi triển Đồ Án Bát Quái Ngũ Hành, đừng nói là Vực mộ địa, dù là thứ đàn ẩn thân trong vũ trụ bao la rộng lớn này đều có thể dễ dàng nhìn ra.
– Vân đại ca!
Chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ, Mục Oanh đã có thu hoạch, nàng chỉ hướng nam nói:
– Bên trong thập quang phía trước, có một mộ địa tàng hình.
– Đi.
Vân Phi Dương kéo Mục Oanh về phía nàng vừa chỉ..
– Đến rồi!
Không bao lâu sau, Mục Oanh lên tiếng.
Vân Phi Dương dừng lại, hắn niệm một câu thần chú sau đó phóng ra bao phủ xung quanh, thế nhưng lại không phát hiện bất cứ cái gì. Vân Phi Dương khó hiểu nói:
– Oanh Oanh, không có.
Từ sau khi hắn đột phá Đế cấp, đã có sức mạnh vô cùng cường đại, không chỉ thế mà năng lực ngày càng tăng với tốc độ nhanh chóng, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Đế cấp đỉnh phong.
Hắn thấy, chỉ cần Mục Oanh có thể tìm thấy vị trí khu vực đất mộ, dựa vào hồn lực mạnh mẽ của mình, nàng chắc chắn có thể nhìn ra được mới đúng.
– Vân đại ca.
Mục Oanh cười nói:
– Có cường giả ẩn giấu mộ địa trong vũ trụ tinh không, trừ phi tìm tới nơi cất giữ cấm chế, nếu không rất khó bị người khác thăm dò.
– A.
Vân Phi Dương hiểu rõ rồi nói:
– Muội có thể giải cấm chế này sao?
– Có thể.
Mục Oanh phất tay lên, Ngũ Hành Bát Quái Đồ nhanh chóng xuất hiện, nó xoay tròn với tốc độ chóng mặt, khóa chặt đang cấm chế tồn tại trong hư không.
Vân Phi Dương đứng ở phía sau, hắn thấy được nàng không ngừng thi triển phát thuật, sự nghiêm túc hiện trên khuôn mặt thanh tú kia, khóe miệng bỗng mỉm cười.
Nữ nhân của ta là xinh đẹp nhất!
– Ngũ trưởng lão!
Núp trong bóng tối là thập tam trưởng lão khi nhìn thấy Bát Quái Đồ Án kì dị kia, không khỏi kinh ngạc nói:
– Đây là bí pháp gì thế?
Ngũ trưởng lão có tri thức uyên bác, nhưng cũng khẽ nhíu mày, sau khi tự hỏi cả kinh nói:
– Chẳng lẽ là Thần Mộ nhất tộc Ngũ Hành Bát Quái?!
– Thần Mộ nhất tộc?
Gương mặt thập tam trưởng lão lộ rõ vẻ chấn kinh.
Trong vũ trụ có hàng ngàn loại tộc, có cường hãn, cũng có phổ thông.
Bên trong Thần mộ nhất tộc chỉ có một loại bình thường, nhưng hai tên trưởng lão lại biết, họ tuy rằng không phải gia tộc cường hãn mà chỉ là gia tộc phổ thông nhưng lại sở hữu một loại năng lực đặc thù!
Nói đơn giản chính là trộm mộ.
Nói chuyên nghiệp, chính là có thể cảm nhận được khí tức vũ trụ, dù là năng lượng hư không có cấp độ sâu cũng có thể cảm nhận được!
Thần Mộ nhất tộc sở dĩ có thể làm nghề trộm mộ là bởi vì họ đều thông qua loại bí pháp của gia tộc, họ có thể cảm nhận được khí tức đặc thù, mà loại khí tức này đại bộ phận đều tồn tại ở trong mộ địa.
Ngũ trưởng lão nói:
– Trên đời này, không ngờ vẫn còn hậu nhân của Thần mộ nhất tộc, thật khiến người ta kinh ngạc.
– Tiểu tử kia cùng hậu nhân của Thần Mộ Tộc ở cùng một chỗ, chẳng lẽ lại muốn trộm mộ ở trong vũ trụ tinh không?
Thập tam trưởng lão co giật khóe miệng nói.
– Uỳnh!
Đột nhiên, Bát Quái Đồ Án đang xoay tròn lại ngừng chuyển động, vài luồng ánh sáng bay ra, không ngừng luân chuyển lắc lư trong hư không, tựa như con bướm đang nhảy múa.
Lưu quang chuyển động rất có quy luật, trong hư không dần xuất hiện một Đồ Án Âm Dương Bát Quái.
– Xoát!
Mục Oanh chuyển động ngón tay linh hoạt, nàng đánh ra kết ấn và hô:
– Mở!
– Hưu!
Lưu quang hiện ra phía trên Đồ Án Bát Quái trên khiến cho Âm Dương Nhị Ngư biến mất hình thành một cái cửa nhỏ hình vòng xoáy.
– Vân đại ca.
Mục Oanh cười nói:
– Cấm chế bị phá vỡ, chúng ta có thể đi vào.
– Ừm.
Vân Phi Dương kéo nàng, tiến vào bên trong vòng xoáy, rất nhanh biến mất trong vũ trụ tinh không.
Ngũ trưởng lão cùng thập tam trưởng lão vội vàng chạy tới, họ đang cân nhắc có nên đi vào hay không thì Bát Quái Đồ Án trước mắt đã vỡ nát rồi biến mất trong hư vô.
– …
Hai người đưa mắt nhìn nhau, gương mặt hiện rõ vẻ tiếc nuối.
Không còn cách nào khác, tộc trưởng đã ra lệnh là phải bảo vệ Vân Phi Dương, bây giờ bọn họ chỉ còn cách chờ bên ngoài, hi vọng tên kia sau khi tiến vào, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.
Mục Oanh là kẻ trộm mộ chuyên nghiệp nên không hề có nguy hiểm gì, nàng có thể hóa giải bẫy rập tồn tại bên trong mộ địa.
Bên trong vòng xoáy là một chiếc cửa hư vô.
Vân Phi Dương mang theo Mục Oanh một đường đi tới, cuối cùng khi tiến vào đất mộ chủ, bên trong không gian không rất là lớn, nhưng chỉ có duy nhất một cái quan tài, lại không có ai đi vào.
– Vân đại ca.
Mục Oanh nói:
– Chủ của ngôi mộ này là người nghèo rớt mồng tơi, lúc còn sống không bảo vật quý giá gì chôn cùng.
– Chưa hẳn nha.
Vân Phi Dương chỉ quan tài, cười nói:
– Có lẽ chủ ngôi mộ đặt đồ tốt ở bên trong đây.
– Hi vọng là vậy đi.
Mục Oanh đi đến trước quan tài, hai tay hợp thành chữ thập rồi nói:
– Xin lỗi vì đã quấy rầy tiền bối yên nghỉ, xin hãy tha lỗi.
– Uỳnh!
Vừa nói xong một ánh sáng lấp lóe hiện lên.
Trong bàn tay nàng xuất hiện Bát Quái Đồ Án Ngũ Hành, sau đó nàng nhẹ nhàng dán lên bên trên quan tài.
– Két.
Nắp quan tài tự động mở ra, từ trong bay ra một luồng khí kì dị.
Vân Phi Dương tay mắt lanh lẹ, trong nháy mắt dã ngưng tụ Đạo Giới bao phủ Mục Oanh và mình, thành công hóa giải một cỗ khí tức đặc thù kia.
Thực ra hắn làm như thế hoàn toàn là vẽ vời cho thêm chuyện, bởi vì Mục Oanh đánh ra Bát Quái Đồ Án Ngũ Hành sớm đã hóa giải khí tức có hại bên trong rồi.
Hậu nhân của Thần mộ nhất tộc làm việc tất nhiên phải chuyên nghiệp, chuyện thế này nếu họ còn không thể phòng bị được, thì sao còn có trộm mộ cái gì nữa?
Vân Phi Dương đẩy nắp quan tài ra, khi mở ra chỉ thấy nằm trong quan tài là một nam tử đang khoác chiến giáp.
Người này mặc dù chết đã lâu, nhưng thân thể lại không hư thối, nhìn cách ăn mặc cũng như với gương mặt lạnh lùng nhưng không khó coi kia chắc hẳn lúc còn sống là một tên chiến tướng Lực Bạt Sơn Hề!
– Vân đại ca!
Mục Oanh cười nói:
– Thân chiến giáp kim sắc này không tệ, phẩm chất nhất định rất cao!
Vân Phi Dương hơi chút dò xét lại nói:
– Chí ít cũng ở ngũ phẩm Đế cấp thượng phẩm!
– Ừm?
Đột nhiên, hắn phát hiện hai tay thi thể đang đè ép một bản bí tịch viền vàng, sau khi mang nó ra, chỉ thấy trên bìa có viết bốn chữ lớn — Đại Tê Liệt Thuật!
– Bí tịch thần thông?
Vân Phi Dương mừng rỡ không thôi.
Trong nhận thức của hắn, có thể xưng được hai chữ đại và thuật, nhất định là bí tịch tương đối mạnh hung hãn thần thông.
Ví dụ như Đại Nhật Hồng Viêm Thuật cùng Đại Hắc Thiên Thôn phệ thuật.
– Xoát!
Vân Phi Dương mở quyển bí tịch ra, chưa kịp nhìn trộm văn tự phía trên hắn lại cảm thấy mình đã hoa cả mắt, hắn chỉ biết cả người mình đã tiến vào bên trong bóng đêm vô tận.
– Xoát!
Đột nhiên, một bóng người bay lượn đến.
Trên người hắn mặc bộ chiến giáp, không giận tự uy, hiển nhiên chính là thi thể nằm tại trong quan tài kia!
– Xoát!
Nam tử mặc bộ chiến giáp một bước phóng đến, mười ngón tay hắn đột nhiên mở ra sau đó quát lạnh nói:
– Đại Tê Liệt Thuật!
– Xoát! Xoát! Xoát!
Trong khoảnh khắc, mười đạo chỉ quang bắn ra không trung, nó giống như từng đạo kiếm khí sắc bén, bổ từng nhát xuống đem hư vô mờ mịt trong không gian tê liệt.
– Tê!
Vân Phi Dương hít vào một hơi lãnh khí.
Phải biết rằng giờ phút này hắn đang ở trong không gian vô cùng lớn.
Nam tử mặc chiến giáp chỉ dùng vẻn vẹn mười ngón tay, cả khu vực giống như một tờ giấy mỏng manh bị xé ra thành vô số mảnh nhỏ, hình ảnh kia thật quá đáng sợ, đủ để người khác rung động sâu sắc!
– Người trẻ tuổi, ngươi có thể tới được mộ của ta trong cõi u minh này nhất định là duyên phận.
Nam tử mặc chiến giáp đứng ở trong hư không, hắn phát ra âm thanh uy nghiêm:
– Nếu đã có duyên vậy Đại Tê Liệt Thuật này sẽ truyền thừa cho ngươi, hi vọng vào một ngày nào đó, ta mong nó lại có thể xuất hiện trên thế gian một lần nữa và chiếu sáng tên Liệt Không Chiến Đế của ta!
– Xoát!
Vân Phi Dương ôm quyền, hắn hơi ngưng trọng nói:
– Hôm nay đến đây nhận được bí tích thần thông của tiền bối, tiểu bối chắc chắn sẽ không phụ nhờ vả của người!
Vừa dứt lời, cảnh tượng trước mắt tiêu tán, người cũng trở về lại trong mộ địa, tay hắn vẫn đang cần lấy bí tịch, trong lòng lại kích động thầm nghĩ:
– Thật may mắn, đi một chuyến mà ta đã nhặt được bảo bối!