Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2209
Đại mộ ẩn trong vô tận vũ trụ bị Mục Oanh triệu hoán có khí thế mênh mông cuồn cuộn, giống như một Thần chỉ lập loè vạn trượng.
Rất nhiều cường giả bay tới, liều lĩnh tiến vào cửa mộ.
Bọn họ biết, mộ địa này có lẽ là do siêu cấp đại năng lưu lại, bên trong khẳng định cất giấu chí bảo!
Trên thế giới này, những mộ địa và bí cảnh không được biết đến đều có được ma lực thần kì, có thể làm cho vô số người điên cuồng đánh mất lý trí!
– Xoát!
– Xoát!
Cường giả đến từ vũ trụ bốn phương tám hướng chen chúc bay tới.
Thời gian ngắn ngủi mấy ngày đã làm đại mộ vô cùng rộng rãi chen chúc đến ngàn người, chỉ nói đến Phía trên Đế cấp đã có trăm tên, còn lại đều là Đế cấp!
Nói một cách không khoa trương thì…
Mục Oanh triệu hoán đại mộ ra, chỉ cần có cường giả nào nhìn thấy đều bị hấp dẫn kéo nhau đến đây.
Đương nhiên, cũng có không ít người không vì chí bảo, họ chỉ đơn thuần muốn tiến vào đại một để thỏa mãn tò mò mà thôi, nếu như có cơ hội thì họ cũng sẵn tiện đột phá thêm một hai tầng võ đạo nữa, xem như có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Tất cả võ giả đều đem hai mắt đặt ở bên trên đại mộ, mà Lão Tử Bất Bại lại một mực thủy chung nhìn chằm chằm Vân Vực, khi xác định đám trưởng lão Vân thị đi ra không ít thì lúc này im hơi lặng tiếng chui vào.
Hắn muốn tìm Vân Phi Dương.
Không vì năm thành huyết mạch, chỉ vì có thể tái chiến một lần nữa!
Đáng tiếc là….
Sau khi Lão Tử Bất Bại tiến vào Vân Vực, cũng không tìm được khí tức của Vân Phi Dương, liền suy đoán nói:
– Tên kia không ở nơi này, chẳng lẽ…
Ánh mắt hướng đến đại mộ đạo mới vừa xuất hiện:
– Theo trưởng lão Vân thị chạy đi xem cái mộ địa đó?
– Xoát!
Lúc này Lão Tử Bất Bại bay khỏi Vân Vực, dung nhập vào đám người tiến vào đại mộ.
– Quả nhiên là hắn chạy đến đây!
Chỉ vừa mới gia nhập vào đường hầm mộ, Lão Tử Bất Bại đã cảm nhận được khí tức của Vân Phi Dương, tuy khí tức rất yếu nhưng cũng chứng minh được nó tồn tại ở đây.
– Ầm ầm!
Đúng vào lúc này, cửa mộ sau lưng đột nhiên đóng lại, khiến cho cảnh vật chung quanh lập tức trở nên càng thêm tối tăm.
Lão Tử Bất Bại khẽ nhíu mày, nhưng cũng chỉ có thể theo khí tức của Vân Phi Dương lưu lại mà tiến lên.
– Ha ha ha!
– Binh khí Đế cấp đỉnh phong!
Sau khi đi vào không lâu, một nơi xa trong đại mộ truyền đến tiếng cười hưng phấn, hiển nhiên đã có người tiến vào sâu phía trong tìm được trang bị không tệ.
Lão Tử Bất Bại cũng không để ý mấy thứ rác rưởi lặt vặt đó, tiếp tục lần theo khí tức của Vân Phi Dương.
Giờ phút này hắn hoàn toàn không có hứng thú với chí bảo gì đó, trong lòng hắn chỉ có một mục đích là tìm cho ra Vân Phi Dương, kéo hắn đấu một trận.
Lúc trước Tiên Đế chi tranh, Lão Tử Bất Bại thua bởi hắn, tuy chỉ thua nửa chiêu, nhưng thua vẫn là thua, vĩnh viễn trở thành khúc mắc không thể xóa bỏ.
– Vân Phi Dương.
– Chỉ có đem ngươi mạt sát mới có thể an ủi vết nhơ trong con đường võ đạo của ta.
Ánh mắt Lão Tử Bất Bại dần trở nên âm lạnh.
Huyết kiếm phía sau cảm nhận được sự thay đổi của chủ nhân, dần tản ra một màu đỏ sẫm lộng lẫy.
Loại lộng lẫy này trong bóng đêm phá lệ chướng mắt, nhất thời hấp dẫn đám võ giả đang tìm chí bảo.
Thanh kiếm này rất quỷ dị!
Xem ra, hẳn là tìm được trong đại mộ.
Hai cường giả Đế cấp đỉnh phong, ánh mắt lấp lóe tham lam, bước nhanh đuổi theo Lão Tử Bất Bại.
– Tiểu tử!
Một trong hai người quát lạnh:
– Muốn giữ lại mạng thì ném binh khí của ngươi qua đây, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
Bắt gặp có chó cản đường, khóe miệng Lão Tử Bất Bại hiện lên một nụ cười lạnh.
– Đại ca!
Đằng sau, tên Đế cấp đỉnh phong còn lại nói:
– Tên này còn đang cười!
– Xem ra, là không phối hợp rồi, tiễn hắn một đoạn đi.
Tên cường giả được gọi là đại ca cất bước đi đến, hiện lên một cái bao tay ánh sáng lấp lóe, hung hăng oanh tạc hư không.
Bao tay có phẩm cấp không tệ, mang theo lực lượng của người thi triển nó, trong nháy mắt ngưng tụ ra một đạo quyền ấn.
– Rác rưởi.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói, tay phải đột nhiên đem huyết kiếm rút ra, hời hợt chém tới, trong nháy mắt ngưng tụ ra một đạo Thị Huyết Kiếm khí vô cùng sắc bén!
– Ầm ầm!
Kiếm khí mang theo lực lượng Cực Bạo nổ, trong nháy mắt đem quyền ấn chia thành hai đoạn, đồng thời mang theo dư uy đánh vào cánh tay phải của tên Đế cấp đỉnh phong.
– Phốc ——
Máu tươi phun ra, cánh tay cũng bay khỏi thân thể.
– Đại ca!
Đám võ giả đằng sau thấy thế, sắc mặt đại biến, xôn xao bàn tán.
Tên võ giả được gọi là đại ca giờ phút này mới ý thức được, cánh tay mình đã không còn!
– A a a ——!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
– Cùng chết đi.
Lão Tử Bất Bại xuất hiện trước mặt tên võ giả vừa bị chặt đứt tay, tay phải giơ lên đặt trên cổ đối phương, một khí tức quỷ dị cuồn cuồn từ ngón tay chui vào da thịt, bắt đầu điên cuồng hấp thu huyết dịch.
– Không a a a ——
Võ giả Đế cấp đỉnh phong thống khổ kêu gào, nhưng không thể nào ngăn máu trong cơ thể dần dần mất đi, sau cùng hóa thành một cỗ khi thể khô quắt.
Đám võ giả đằng sau thấy thế, hoảng sợ nói:
– Dư nghiệt Luyện…..Luyện Huyết nhất tộc!
Tên này hút khô máu của người khác như thế, tự nhiên liền biết đây là dư nghiệt của Luyện Huyết nhất tộc gần đây làm xằng làm bậy.
Chỉ là họ không nghĩ tới.
Tên võ giá bị chặn đường cướp của này nhìn qua rất trẻ, thế mà lại là dư nghiệt Luyện Huyết nhất tộc!
– Phù phù!
Lão Tử Bất Bại quăng thi thể khô quắt sang một bên, hai con ngươi lấp lóe hồng quang, khóe miệng hiện lên nụ cười khiếp người.
Tên Đế cấp đỉnh còn lại nhìn thấy sự việc phát sinh liền bị dọa đến tè ra quần, cấp tốc hướng sang chỗ khác mà chạy, nhưng vừa bước thêm hai bước thì cảm nhận được phía sau truyền đến khí tức Quý Cần âm lãnh.
– Phốc!
Lão Tử Bất Bại một kiếm chém tới, trực tiếp đem tên còn lại chặt rơi trên mặt đất, đi đến trước mặt hắn, lạnh lẽo âm u nói:
– Xuống địa ngục đi.
– Kh…ô…a…a! Khônggg!
Trong địa đạo vang lên thanh âm tuyệt vọng.
Có không ít cường giả nghe được tiếng hét đó lần mò theo đường hầm mà đến, khi thấy hai cỗ thi thể khô quắt, thần sắc đại biến nói:
– Dư nghiệt Luyện Huyết nhất tộc cũng trà trộn vào đây!
Sau khi tiến vào cửa mộ, đường đi như trở thành mê cung không lối thoát, một số người phút trước còn đi cùng một chỗ với nhau, lắc qua lắc lại một chút liền phân tán không thấy đâu.
Trong địa đạo thỉnh thoảng sẽ bắt gặp một số trang bị hoặc vũ khí có đẳng cấp tương đối cao, điều này khiến cho mấy ngàn võ giả cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm.
Sau khi Lão Tử Bất Bại giết chết hai tên Đế cấp đỉnh phong, cũng không hề có ý định tìm kiếm chí bảo mà lần mò theo khí tức của Vân Phi Dương đi lung tung vào địa đạo.
– Kỳ quái.
Loanh quanh lòng vòng tìm kiếm nửa ngày, hắn bất giác dừng lại, nỉ non nói:
– Khí tức càng ngày đứt đoạn, chẳng lẽ hắn đã đi ra khỏi đường hầm?
– Xoát!
– Xoát!
Đúng vào lúc này, Lão Tử Bất Bại nghe được xa xa trong đường hầm truyền đến tiếng bước chân gấp rút, vô ý thức trốn ở góc rẽ đường hầm.
– Lão tam!
Không bao lâu, năm cường giả xuất hiện tại trong tầm mắt, một người bên trong nói:
– Có tìm được dư nghiệt Luyện Huyết nhất tộc hay không?
– Không có.
Gọi lão tam lắc đầu nói.
– Đáng giận!
Người võ giả kia phất tay, nhăn mày nói:
– Tiếp tục tìm, ta không tin tiểu tử kia có thể bay lên trời!
– Xoát! Xoát!
Mọi người tiếp tục khởi hành tìm kiếm.
Lão Tử Bất Bại thầm nghĩ:
– Xem ra, những cường giả này đã ý thức được ta đã vào bên trong đại mộ.
– Hừ.
Hắn cười lạnh một tiếng:
– Đã tìm không thấy Vân Phi Dương, vậy trước tiên bắt các ngươi đến tế kiếm!
– Xoát!
Lão Tử Bất Bại thi triển thân pháp, như một đầu U Linh, đảo chân trong địa đạo, chợt tới chợt lui, trên đường đi gặp được tên võ giả nào lạc đàn, thì thần không biết quỷ không hay giết chết.