Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2205
Trong vũ trụ bao la rộng lớn, đột nhiên không gian lại vỡ vụn, hiện ra là một bầu trời với những thanh kiếm sắc nhọn, chợt có một bóng người từ hư không tiến tới.
Xuất hiện là một nam tử mặc áo đen, tóc đang bay tán loạn, thật khó có thể thấy rõ dung mạo thật sự, quanh thân hắn ngưng tụ một loại khí tức cuồn cuộn quỷ dị, lại tỏa ra mùi máu tươi nồng đậm.
Nếu Vân Phi Dương ở Vân Dực nhìn thấy, hắn nhất định sẽ nhận ra ngay lập tức, hắn không ai khác chính là tên biến thái kia – Lão Tử Bất Bại!
Trước đây không lâu, phàm là cường giả của các tộc khi nhìn thấy đều sẽ ra tay, tất nhiên sẽ nhận ra hắn là người mình muốn tìm, tên dư nghiệt của Luyện Huyết nhất tộc!
– Phốc!
Lão Tử Bất Bại mau chóng ổn định thân thể, máu tươi từ miệng hắn phun ra tung toé, hắn âm trầm nói:
– Cũng may, ta đối với không gian pháp tắc có lĩnh ngộ được sâu, nếu không khó có thể đào thoát.
– Khặc khặc.
Đột nhiên, tiếng cười bén nhọn truyền đến.
Một đoàn khí tức huyết hồng từ chỗ tối hiện lên, dần dần chuyển hóa thành một người đi ra và nói:
– Tiểu tử, ngươi không phải là rất lợi hại sao, như thế nào rơi vào tình cảnh chật vật như thế?
Thanh âm kì dị âm u phảng phất như từ địa ngục đến.
Lão Tử Bất Bại khẽ nhíu mày, nhưng hắn cũng đã buông xuống cảnh giác, lạnh lùng nói:
– Huyết Quỷ, ngươi đang giám sát ta?
Tên được gọi là Huyết Quỷ kia chỉ thản nhiên nói:
– Chủ thượng lo lắng ngươi ở trong khoảng thời gian này nhiều lần xuất thủ, sẽ gặp phải phiền phức, cho nên phái ta tới bảo hộ ngươi.
Lão Tử Bất Bại cười lạnh nói:
– Ta lúc trước bị vây công, ngươi tại sao không xuất hiện?
– Khặc khặc.
Huyết Quỷ cười quái dị nói:
– Lúc ấy nhiều vị phía trên Đế cấp, nếu như ta xuất hiện, không phải liền phải đi chịu chết à.
– Phế vật.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
Dù bị mắng là phế vật nhưng Huyết Quỷ không những không tức giận, ngược lại hắn còn cười nói:
– Hiện tại các tộc đều đã cảnh giác, ngươi tốt nhất hãy thành thật một khoảng thời gian.
– Ngươi đang ra lệnh cho ta?
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
– Đương nhiên.
Huyết Quỷ cười nói.
– Xoát!
Lão Tử Bất Bại giơ kiếm lên, âm thanh lạnh lùng nói:
– Một tên phế vật như ngươi căn bản không có tư cách ra lệnh cho ta.
– Khặc khặc.
Huyết Quỷ lại cười quái dị nói:
– Lão Tử Bất Bại, ngươi thật giống như đã quên mất, ta chính là Huyết Điện phân đường chủ, mà ngươi chỉ là một vật dùng để hiến máu.
– Phân đường chủ?
Lão Tử Bất Bại cười lạnh nói:
– Trong mắt ta, ngươi chỉ đơn giản là một thân thể không có máu dùng mà thôi.
Huyết Quỷ nghe vậy đột nhiên ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng.
Hắn chán ghét nhất là người lấy sự thiếu hụt của mình để trào phúng.
– Keng!
Lão Tử Bất Bại đem huyết kiếm thu lại vỏ, hắn thản nhiên nói:
– Trở về nói cho Huyết Tổ, Lão Tử Bất Bại ta cũng không phải là thủ hạ Huyết Điện của các ngươi, bất kể là người nào cũng không có tư cách đến ra lệnh cho ta.
Nói xong hắn biến mất ở trong không gian, thanh âm vang vọng lại:
– Còn có, ngươi là thứ rác rưởi, đừng có theo ta, nếu không ta sẽ mang ngươi chém thành tám mảnh.
– Thật sự là một tên gia hỏa quá phách lối mà!
Huyết Quỷ cả giận nói.
Sau khi nói xong hắn liền hóa thành một mảnh mưa máu và biến mất trong không gian rộng lớn.
Mượn không gian pháp tắc, Lão Tử Bất Bại rơi vào một vị diện hoang phế, hắn bắt đầu điều dưỡng thương thế.
Tuy nhiên do trước kia ở trước mắt mười mấy tên trên cấp Đế đào thoát nên thương thế cũng thật nặng, hắn phải điều tức trọn vẹn l một tháng với đủ các loại phương pháp mớ có thể khỏi hẳn hoàn toàn.
– Vù vù!
Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện huyết vụ cuồn cuộn và bao phủ cả một khoảng không.
Lão Tử Bất Bại nhẹ nhàng nâng đầu rồi nói:
– Huyết Tổ?
Huyết Tổ.
Huyết Điện chưởng khống giả.
Hắn là ai, dáng dấp ra sao thì không có người biết.
Nhưng có thể khẳng định một chút, gần đây kẻ đã nhiều lần xuất thủ công kích dòng chính của các tộc dòng chính, để thu lấy huyết dịch chính là do một tay hắn làm nên.
– Lão Tử Bất Bại.
Trong huyết vụ truyền đến thanh âm hùng hậu:
– Bản Tổ đã điều tra ra, người ngươi muốn tìm đang ở Vân Vực.
– Vân Vực?
Lão Tử Bất Bại nỉ non nói:
– Hóa ra tên kia thật sự là hậu nhân của Vân thị nhất tộc.
Trong huyết vụ lại lần nữa truyền đến thanh âm:
– Ngươi muốn tìm người độ tinh khiết của huyết mạch đã đạt tới năm thành, hắn ta cũng là một trong những mục tiêu của Huyết Điện để mắt tới nhiều nhất.
– Năm phần?
Lão Tử Bất Bại kinh ngạc không thôi.
Những năm gần đây, hắn ở Huyết Điện làm việc cũng đã giết không ít người có huyết mạch cai trong các gia tộc, nhưng chúng đều cao không quá phần trăm, không nghĩ đến tên kia lại được năm phần, thật là khó có thể tin được.
– Huyết Tổ.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói:
– Hắn phải do ta giải quyết, ta tuyệt không để bất kỳ người nào nhúng tay vào.
– Cho nên…
Huyết Tổ nói:
– Bản Tổ đã tự mình báo cho, hi vọng ngươi có thể mau chóng giải quyết hắn, cũng mang năm thành huyết mạch về.
– Không có vấn đề.
Lão Tử Bất Bại đứng dậy, nói:
– Ta hiện tại phải tiến vào Vân Vực.
– Chậm đã.
Huyết Tổ nói:
– Ở bên trong Vân Vực có cao thủ nhiều như mây, đã vậy còn có một tên thực lực cường hãn là Thái Trưởng Lão tọa trấn, ngươi đi chẳng phải là chịu chết sao?
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói:
– Ngươi không phải đã nói Luyện Huyết nhất tộc Đại Huyết Độn Thuật sẽ không bị bất luận kẻ nào thăm dò ra sao?
Huyết Tổ nói:
– Vậy cũng phải nhìn xem là ai thi triển, lấy đạo hạnh của ngươi bây giờ còn không cách nào giấu diếm được đám lão gia hỏa của Vân Vực.
– …
Lão Tử Bất Bại trầm mặc.
Huyết Tổ nói:
– Căn cứ Bản Tổ thôi diễn, sau đó không lâu, sẽ có một tòa mộ thần bí ở phụ cận Vân Vực hiện thế, đến lúc đó cao tầng của Vân Vực khẳng định sẽ có hành động, ngươi trước tiên chờ chút hãy đi.
– Hiểu rõ.
Lão Tử Bất Bại thản nhiên nói.
Huyết Tổ như đã quen với thói ngạo mạn của hắn, nên không nói nữa mà thao túng huyết vụ biến mất.
Sau khi thấy hắn rời đi, Lão Tử Bất Bại nói thầm:
– Tên Huyết Tổ này đến cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại cho ta cảm giác giống như so với sư tôn còn mạnh hơn chứ?
Lại nói về Vân Phi Dương.
Giờ phút này hắn còn đang ở bên trong Trường Sinh Chung, tuy nhiên bản tôn cùng Đạo Thân ở một chỗ tu luyện, tiến triển không tệ lắm nhưng vẫn không thể nào đột phá đến đỉnh phong Đế cấp.
– Mẹ nó.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
– Tấn thăng đỉnh phong sao lại khó như vậy!
Rất khó.
Vô cùng khó.
Theo như trên lý luận cho rằng, trong trăm Đế cấp mới chỉ có một người có thể bước vào đỉnh phong Đế cấp.
– Không được.
Vân Phi Dương nói:
– Nếu chỉ biết cắm đầu tu luyện, quá bảo thủ không chịu thay đổi, ta nhất định phải ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, có lẽ nhờ thế có thể tìm lấy cơ hội đột phá.
Hắn cũng nghĩ muốn rời khỏi Vân Vực, chu du thiên hạ sau đó lên kế sách tiếp.
– Bên ngoài không an toàn, ngươi không thể đi ra ngoài.
Vân Tại Dã quả quyết cự tuyệt nói.
– Tộc trưởng.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Ta luôn được bảo hộ, nếu thế ta có thể sẽ đánh mất võ đạo, vì vậy hãy cho ta ra ngoài nếm qua trắc trở đi.
Vân Tại Dã chỉ trầm mặc.
Đúng vậy.
Tiểu tử này vốn là một đường tu luyện ở bên ngoài, nếu chỉ đem hắn vây ở Vân Vực chung quy không phải cách tốt.
Lại qua một phen cân nhắc, Vân Tại Dã đồng ý để Vân Phi Dương xuất ngoại lịch luyện, bất quá lại phái ngũ trưởng lão cùng thập tam trưởng lão ở một nơi bí mật gần đó bảo hộ.
– A!
Sâu khi bay ra khỏi Vân Vực, đứng ở giữa vũ trụ bao la rộng lớn, Vân Phi Dương dang hai tay, từ đáy lòng cảm khái nói:
– Tự do vạn tuế!
– Xoát!
– Xoát!
Vừa nói dứt lời, hắn đã bước Độ Vân Bộ, hóa thành một đạo lưu quang, ở trong hư không vô tận nhanh chóng phi hành, hắn bây giờ như một con cá trở về với biển cả.
Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng ngũ trưởng lão cùng thập tam trưởng lão lại không như thế, họ đang rất bi kịch, bởi vì không chỉ phải đi theo Vân Phi Dương còn phải thường xuyên cảnh giác mọi tình huống xung quanh, họ một khắc cũng không dám chậm chạp bỏ xuống cảnh giác.
– Xoát!
Bay một chút, Vân Phi Dương đứng ở bên trên vị diện nhỏ nào đó, hắn phất tay gọi Mục Oanh, cười nói:
– Oanh Oanh, chúng ta đi trộm mộ!
– Ừm!
Mục Oanh gật đầu, nàng vận chuyển Ngũ Hành Bát Quái Đồ, bắt đầu thôi diễn, xem thử bên trong vũ trụ rộng lớn này có tồn tại mộ địa hay không?