Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2188
Dưới đài, tất cả mọi người trừng to hai mắt, dù sao, tay Vân Phi Dương đang đặt trên cổ của Lâm Ngạo, tự nhiên làm cho bọn họ có cảm giác thật dễ dàng, thật tùy ý, thật…nói sao ta, đối mặt với Lâm Ngạo cũng có thể thong dong như vậy à?
Nguyên bản Vân Tại Dã đang vô cùng lo lắng cho an nguy của thằng nhóc nhà mình giờ phút này cũng trợn mắt há mồm với hành đồng nhìn như nhẹ nhàng đó, nếu không có cái thân phận tộc trưởng treo ở đây thì rất có thể hắn sẽ lập tức đưa tay lên dụi mắt xác định hành động này có thật hay không!
Rất chân thực!
Vô cùng chân thực!
Lúc tay của Vân Phi Dương đang chụp lấy cổ của Lâm Ngạo, quanh thân hiện ra khí tức có thể hoàn toàn nghiền ép cấp Vương giả.
– Đang nằm mơ sao?
Rất nhiều Dòng chính Vân thị nỉ non, chợt, trên mặt xuất hiện hạnh phúc khó tả, trời cao có mắt, cuối cùng thì cái tên Lâm thị dòng chính phách lối này cũng có ngày hôm nay!
Một chữ, sướng!
Hai chữ, thoải mái!
Dòng chính Vân thị bên này đang cực kì thoải mái, nhưng Lâm thị dòng chính thì lại ngây ngốc với viễn cảnh trước mắt, hiển nhiên họ không thể ngờ tới bên trong Dòng chính Vân thị lại có cường nhân mạnh như thế, có thể tiêu sái đặt tay lên cổ Lâm Ngạo!
– Tên này…
Sắc mặt Lâm Viễn Minh cực kỳ khó coi.
Từ khi bước vào Vân Vực, hắn luôn cười ha hả, thậm chí lời nói cũng bộc lộ ra một cỗ ngạo nghễ khinh thường, nhưng bây giờ, khi tận mắt thấy Lâm Ngạo bị trói buộc dễ như trở bàn tay trước mặt Vân Phi Dương thì hắn rốt cuộc cũng không cười nổi nữa.
– Khụ khụ.
Vân Tại Dã giật nhẹ cuống họng, có chút sung sướng nói:
– Viễn Minh huynh a, ta lúc trước cũng đã nói với huynh, tiểu tử kia thực lực có chút mạnh, nếu như ra sân, đệ tử của Lâm thị dòng chính sẽ bị ngược, hiện tại huynh tin chưa?
Lâm Ngạo luôn diễu võ dương oai ở Vân Thành, hắn thân là tộc trưởng lại phải nghẹn một bụng tức không dám phát ra, bây giờ có Vân Phi Dương xuất thủ, há có thể tiếp tục kiềm nén, ha, cứ lấy lại phong thái tộc trưởng vả vào mặt bọn này cho bỏ tức.
Lâm Viễn Minh thản nhiên đáp lại:
– Vân tộc trưởng, giao đấu chỉ vừa mới bắt đầu, đệ tử dòng chính nhà ta còn chưa có xuất thủ đâu.
– Oanh!
Nói còn chưa dứt lời, đại thủ xuất ra từ Vân Phi Dương đột nhiên chém xuống, đem Lâm Ngạo ép trên mặt đất.
Cả một quá trình, Lâm Ngạo chỉ có thể trơ mắt Vân Phi Dương ra tay, tựa như một con gà con đáng thương đang không biết làm sao trước móng vuốt của diều hâu, căn bản không có một chút khả năng phản kháng!
– Xoát!
Vân Phi Dương nhấc chân, đạp xuống.
Lâu rồi hắn chưa dùng động tác này, đi chà đạp tôn nghiêm của một người đúng thật là sảng khoái, lúc trước ở tổ đài đã dùng một lần trên người Vân Khanh, bây giờ chơi lại cũng chưa có quên đòn.
– Ba!
Vân Phi Dương trực tiếp giẫm trên mặt Lâm Ngạo, cái này là trực tiếp đem hết mặt mũi và tôn nghiêm con nhà người ta ra giẫm.
– Chết tiệt!
Bọn người Lâm Sâm tức muốn nổ phổi, hai con ngươi nhất thời đỏ lên, đầu sắp xì khói, mà nơi xa, mặt mo của Lâm Viễn Minh cũng trầm xuống.
Dù sao cũng là thiên tài vang danh của Lâm thị nhất tộc, nay lại ở trước mặt nhiều người bị sỉ nhục như vậy, há có thể chịu được.
Không thể chịu được?
Ta có thể cho các ngươi cảm nhận nhiều thêm xíu nữa để thích ứng dần dần!
Vân Phi Dương giơ chân lên, lần nữa giẫm lên mặt của Lâm Ngạo, lại lần nữa in lên dấu chân vô cùng rõ ràng.
Loại phương thức cực kỳ nhục nhã này làm cho máu trong người tộc nhân Vân thị sôi sục lên, trước đó còn kìm nén tức giận, hôm nay rốt cuộc cũng được thoái mái phóng thích, thật là sướng con mắt.
– …
Vân Tại Dã và tất cả trưởng lão khóe miệng co giật, bọn họ không nghĩ tới, Vân Phi Dương lại dám chà đạp một dòng chính Lâm thị như thế.
Thực ra loại động tác sỉ nhục này rất phổ biến, nhưng văn hóa tự cho là cao quý của tộc nhân Vân thị thì hành vi này rất thô bỉ.
Bọn họ không làm được.
Nhưng Vân Phi Dương lại làm.
Đơn giản bởi vì tên này không quan tâm cái mẹt của mình a, đối đãi với địch nhân phách lối thì cớ gì không dùng!
– Ba ba!
Vân Phi Dương lại đạp thêm hai cước nữa, mà Lâm Ngạo đang ôm ấp với đất mẹ bên dưới liên tiếp nhận loại hành vi sỉ nhục này đã nổi khùng lên, hai con ngươi tràn ngập tơ máu.
Hắn là nhân tài mới nổi bên trong Lâm thị nhất tộc, nhận được ngàn vạn sủng ái và tâng bốc, nhưng giờ lại bị giẫm lên mặt như này mà bản thân lại bất lực phản kháng, đương nhiên vô cùng nhục nhã, vô cùng thống khổ!
– A a!
Lâm Ngạo phẫn nộ rống to, trong nháy mắt quanh thân hiện ra một hồng quang cuồn cuộn đặc thù, mang theo lực lượng cuồng bạo.
Bị Vân Phi Dương vô tình chà đạp, rốt cuộc cũng chịu không nổi mà dùng đến bí pháp truyền thừa trong tộc, hơn nữa còn trực tiếp vận dụng cảnh tầng thứ năm.
Không có cách nào a.
Đối thủ quá mạnh, mạnh đến mức khi đứng trước đối thủ, hắn không hề có sức phản kháng, lần này Lâm Ngạo muốn nghịch chuyển tình thế, muốn phản khích, muốn trả lại toàn bộ sỉ nhục vừa rồi, chỉ có thể đem át chủ bài mạnh nhất ra xuất thủ.
– Ửm?
Cảm nhận được khí tức táo bạo hiện lên, Vân Phi Dương có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng thu hồi lại chân thúi của mình, lui về sau mấy chục bước.
Đây không phải sợ.
Mà chính là muốn nhìn rõ một chút, tên rác rưởi bị mình chà đạp nãy giờ có thể bộc phát ra dạng thực lực gì.
– Xoát!
Lâm Ngạo rốt cuộc cũng được tự do, đứng thẳng lên, quanh thân triệt để bị hồng quan bao phủ, hai con ngươi lấp lóe ánh sáng, phảng phất như đặt mình vào trong mây mù!
– Phiền phức!
– Tên kia đang vận dụng bí pháp của Lâm thị!
Nghĩ đến lúc trước Huy ca chính là bị Lâm Ngạo thi triển bí pháp đánh bại, đệ tử Dòng chính Vân thị đều lo lắng.
– Vù vù ——
Hô hấp Lâm Ngạo ngày càng dồn dập, sau đó truyên đế thanh âm u lãnh:
– Hôm nay ngươi làm nhục ta như vậy, ta sẽ để ngươi biết cảm giác như thế nào là cái chết!
Chữ chết vừa dứt, đại thủ đột nhiên theo hồng quang bên trong nhô ra, mang theo lôi đình vạn quân chi lực!
Đệ tử Dòng chính Vân thị càng thêm lo lắng, dù sao, Vân Huy cũng là bị một chiêu này hạ gục.
– Rác rưởi.
Vân Phi Dương khinh thường nói.
– Xoát!
Hắn cất bước tiến lên, tay phải cấp tốc đánh võ ấn, chỉ thấy lít nha lít nhít chưởng ấn xuất hiện, nhất thời đón lấy Lâm Ngạo.
– Đây là Đại Bi Thủ Ấn?
Lâm Viễn Minh trợn mắt hốc mồm.
Lâm thị và Vân thị nhất tộc đã có nhiều năm quan hệ giao thủ so tài thực lực, đương nhiên cũng từng được chứng kiến Đại Bi Thủ Ấn, nhưng lại chưa từng thấy một hậu bối trẻ tuổi thi triển thành thạo như thế!
Đâu chỉ có thành thạo?
Vân Phi Dương đã đột phá đến cửu phẩm Đế cấp, thi triển ra Đại Bi Thủ Ấn sợ không phải chỉ có cửu thức hợp nhất, mà là ẩn chứa lực lượng cường đại!
– Không được, không được, tiểu tử này xuất ra bí pháp thực lực quá mạnh, chỉ dựa vào uy lực của Đại Bi Thủ Ấn, rất khó phá mất.
Vân Phi Dương phán đoán tình huống hiện tại, quyết định cấp tốc thi triển bí pháp Đại Hồn Huyết Mạch, tóc đen trên đầu trong nháy mắt hóa thành tử kim sắc.
– Tiểu tử!
Vân Tại Dã truyền âm cho Vân Phi Dương:
– Tên kia đang thi triển là bí pháp tầng thứ năm trong đại truyền thừa của Lâm thị, tiểu tử ngươi phải đạt được ít nhất là tứ biến mới có thể chống lại!
Đây là xem xét lúc trước Vân Đại Tiện Thần cuồng bạo Lâm Ngạo, nếu không sẽ trực tiếp đệ ngũ biến để chống lại đại truyền thừa bí pháp tầng thứ năm.
– Khinh thường!
Bọn người ngũ trưởng lão và thập tam trưởng lão gấp gáp, bọn họ không hy vọng nhìn thấy, Vân Phi Dương bị hạ bởi tên kia.
– Đối phó loại rác rưởi này.
Vân Phi Dương chỉ phóng ra đệ tam biến, uy lực cuồn cuộn ngưng tự bên trong Đại Bi Thủ Ấn, âm thanh lạnh lùng vang lên:
– Tam biến cũng đủ hạ được tên này rồi!
– Vù vù ——
Lít nha lít nhít chưởng ấn đánh tới, mang theo lực lượng chấn vỡ không gian bốn phía, chấn động đến toàn bộ đài giao đấu, làm run rẩy kịch liệt!
– Bành! Bành! Bành!
Trong khoảnh khắc, tiếng vang đinh tai nhức óc truyền đến, chỉ thấy chưởng ấn xuất ra, đánh vào bên trên hồng quang.
Rất nhanh, hết thảy đều bình tĩnh.
Vân Phi Dương ngạo nghễ đứng trên đài, khóe môi nhếch lên.
Mà tại vị trí cách hắn hơn một trượng, hai tay Lầm Ngạo rủ xuống, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn, cuối cùng hai gồi mềm nhũn, ngã quỳ trên mặt đất.
Một khắc này, hình ảnh Vân Phi Dương phảng phất như Vương giả trời sinh, đang tiếp thụ một con kiến hôi đến từ trần thế triều bái.
– Phù phù!
Thân thể Lâm Ngạo nghiêng ngã, co quắp trên mặt đất, triệt để bất tỉnh.
– Tộc trưởng.
Vân Phi Dương thong:
– Ta còn có thể tái chiến nữa.