Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2187
Một thân ảnh ngồi trên rào chắn, gương mặt trẻ tuổi đẹp trai đến khiến người ta mù mắt là ai?
Hiển nhiên là Vân Phi Dương!
Từ khi hắn xuất hiện, cao tầng Vân gia lên một vẻ kinh ngạc không nói thành lời, lúc trước không phải tiểu tử này hò hét phải đi bế quan tu luyện? Làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
– Ngũ trưởng lão!
Vân Tại Dã trầm giọng hỏi:
– Ngươi thông báo?
– Tộc trưởng.
Ngũ trưởng lão ủy khuất khóc không ra nước mắt.
– Hôm qua ta thật đi tìm hắn nhưng không tìm được.
Hắn chạy đi tìm Vân Phi Dương hi vọng khi Vân Vực bị tổn thất có thể đứng ra ngăn cơn sóng dữ.
Đương nhiên, ngũ trưởng lão cũng thừa biết, Vân Phi Dương chưa hẳn có thể đánh thắng Lâm Ngạo, nhưng thân là tộc nhân Vân gia, dù bại cũng phải có cốt khí.
Nhưng mà đáng tiếc.
Lão chạy đến tổ viện cổ ngũ mạch cũng không tìm được người bởi vì thân thể và linh hồn Vân Phi Dương đều dung nhập vào Trường Sinh Chung trong tạo hóa giới chỉ.
Đáng tiếc!
Như vậy sao?
Vậy làm thế nào Vân Đại Tiện Thần lại xuất hiện ở đây?
– Cha!
Đúng vào lúc này, Vân Tinh Không bĩu môi kinh bỉ lão cha nhà mình.
– Người đến trễ!
Vân Tại Dã và bọn người ngũ trưởng lão nghe vậy, nhất thời hiểu rõ, Vân Phi Dương sở dĩ xuất quan sớm như thế vì có quan hệ đến nữ nhi của hắn!
Không sai!
Tiểu nữ tử này ngay từ đầu cũng không có ý nghĩ sẽ lôi cha mình ra khỏi Trường Sinh Chung, nhưng khi trận đấu sắp bắt đầu, bé vô cùng chướng mắt đám dòng chính Lâm thị kiêu ngạo phách lối, cho nên, kéo phụ thân ra.
May mà Vân Tinh Không nắm giữ huyết mạch có thể tùy thời liên hệ Vân Phi Dương, nếu không, rất khó để hắn tỉnh lại được.
– Nữ nhi bảo bối của cha!
Vân Phi Dương duỗi cái lưng mệt mỏi, nói.
– Một đám rác rưởi như này giao cho dòng chính Vân gia không được à, một hai kéo phụ thân ra làm gì?
Cái âm điệu kia, cái động tác kia, quá phách lối.
Dù hung hăng càn quấy như Lâm Ngạo đứng trước mặt Vân Đại Tiện Thần thì cũng không bằng một cái lông.
– …
Dòng chính Vân gia co giật khóe miệng.
Vân Phi Dương nói câu này không chi xem thường dòng chính Lâm gia mà còn hung hăng đánh một bạt tay vào mặt dòng chính Vân gia, một đám rác rưởi của Lâm gia đã lần lượt đánh bại Vân Tôn và Vân Huy!
Vân Tinh Không vung tay nhỏ chỉ chỉ mấy dòng chính Vân gia lúc trước bị Lâm Ngạo đánh đến thê thảm, chu môi nói.
– Cha, người xem bọn hắn, bị đám rác rưởi Lâm gia ngược thảm bao nhiêu.
Vân Phi Dương quay đầu nhìn về phía đám dòng chính Vân gia đang ngất trên mặt đất, thất vọng lắc đầu.
– Một tên rác rưởi cũng không giải quyết được thì ngay cả rác rưởi cũng không bằng.
– Tên này!!!
Mấy tên trưởng lão Vân gia phẫn nộ bốc hỏa.
Những người bị đánh đều xuất thân từ mạch hệ của họ, giờ lại bị Vân Phi Dương sỉ nhục, há có thể nhẫn nhịn.
Không thể nhẫn nhịn đó còn có Lâm Ngạo.
Dù sao, đột nhiên xuất hiện một tên ngông cuồng tự đại, còn liên tục dùng từ rác rưởi để hình dung mình, không nổi máu điên sao được?
– Tiểu tử.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ngươi hình như rất tức giận? Có phải bị ta nói trúng? Ngươi chính là một tên rác rưởi?
Sau khi ra ngoài, Vân Phi Dương đã hiểu tình hình hiện giờ, tên gia hỏa gọi Lâm Ngạo này rất phách lối, rất ngông cuồng.
Vân Đại Tiện Thần làm sao chịu có người phách lối hơn mình, cho nên, đối phó với loại người này, phương pháp tốt nhất chính là lấy đạo của người trả lại cho người.
Quả nhiên.
Sau khi nghe được lời Vân Phi Dương, ánh mắt Lâm Ngạo nổi lên lửa giận, lạnh lùng quát.
– Tiểu tử! Có dám lên đây đấu một trận?
– Như ngươi mong muốn!
Vân Phi Dương nhảy xuống, xoay người hỏi:
– Tộc trưởng, ta có thể xuất chiến không?
– Không được!
Vân Tại Dã quả quyết cự tuyệt.
Tuy hắn quan tâm đến vinh dự của Vân gia nhất tộc nhưng vẫn tỉnh táo hơn ngũ trưởng lão.
Vân Phi Dương tuy lĩnh ngộ được bí pháp đệ ngũ biến nhưng suy cho cùng thực lực cũng không bằng Lâm Ngạo, một khi ra sân sẽ bị ngược thê thảm, từ đó ảnh hưởng đến thế cuộc võ đạo, tổn thất to lớn a!
– Vân tộc trưởng.
Lâm Viễn Minh cười nói:
– Dòng chính quý tộc đã chiến, vậy để hắn chiến đi, sao phải ngăn cản?
Nhìn ánh mắt của cao tầng Vân gia, hắn đã suy đoán ra được, người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này chính là người nắm giữ năm phần huyết mạch của tổ tiên Vân gia.
Lâm Viễn Minh đoán rất chính xác, nhưng hắn cũng sẽ không nghĩ tới, nữ tử mỹ mạo diễm lệ trên đài quan chiến – Vân Tinh Không cũng nắm giữ năm phần huyết mạch, mặc dù chỉ yếu hơn phụ thân mình một chút xíu.
– Viễn Minh huynh.
Vân Tại Dã thản nhiên đáp lại.
– Tộc ta phái người nào xuất chiến, huynh không có tư cách can thiệp vào?
– Đúng vậy!!
Lâm Viễn Minh cười híp mắt.
– Chuyện của quý tộc, người ngoài như ta thật không có tư cách can dự vào.
Vân Tại Dã không để ý đến hắn, mà phất tay hướng Vân Phi Dương.
– Xuống nhanh.
– …
Tất cả trưởng lão co giật.
Tiểu tử kia đã muốn chiến, liền để hắn chiến, dù có thua cũng phải để cho Lâm thị nhất tộc biết Vân Vực ta cũng không phải không có ai có thể chống lại họ.
– Tộc trưởng.
Ngũ trưởng lão truyền âm:
– Để Vân Phi Dương ra sân đi.
Vân Tại Dã trầm giọng hướng Vân Phi Dương.
– Còn không mau đi xuống!
Ngũ trưởng lão ngậm miệng không nói, hắn biết tộc trưởng đã ra đã quyết định.
Lâm Viễn Minh cười khiêu khích.
– Vân tộc trưởng lúc trước từng nói tiểu tử này thực lực rất mạnh, nhưng lần này lại không cho hắn lên chiến, chắc sợ lời lúc trước nói không chính xác.
Khoan hãy nói.
Vân Tại Dã không cho Vân Phi Dương lên đấu cũng có ý tứ này, dù sao, lúc trước lỡ thổi hắn lên quá cao, vạn nhất lần này bị bại, chẳng phải tự tát vào mặt.
Aizzz.
Sớm biết như thế thì đã không tâng bốc.
– Tộc trưởng.
Vân Phi Dương cũng không có lui xuống, ngược lại chắp tay nói.
– Cổ ngũ mạch hệ Vân Phi Dương, xin chiến!
Ban đầu là hắn cười không đứng đắn, nhưng giờ nghiêm, một chữ một câu đều vang lên mạnh mẽ!
Thấy sự kiên định trong mắt Vân Phi Dương, tâm thần Vân Tại Dã hơi rung, trầm mặt.
– Tộc trưởng!
Thập tam trưởng lão cũng mở miệng.
– Vân Phi Dương cũng là tộc nhân Vân gia ta, để hắn lên chiến đi!
– Đúng vậy!
Các trưởng lão khác phụ họa.
Thời khắc này, bọn họ cũng không suy nghĩ gì khác, chỉ đơn thuần hi vọng Vân Phi Dương có thể lên xuất chiến bảo vệ vinh dự cho Vân gia nhất tộc, thắng bại không quan trọng!
Nhiều trưởng lão ra sức khẩn cầu, Vân Tại Dã rốt cục thỏa hiệp, hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, ngữ khí sâu xa nói:
– Lên đi.
– Xoát!
Vừa dứt lời, Vân Phi Dương lên đài tỷ đấu, hai tay nắm cùng một chỗ, lắc đầu nói:
– Tiểu tử, nghe nói ngươi rất phách lối?
Ánh mắt Lâm Ngạo âm trầm xuống.
– Xoát!
Đúng vào lúc này, lưu quang lóe lên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, đại thủ vung tới:
– Lão tử đang hỏi ngươi, không nghe thấy?
– Ba ——
Tiếng bạt tay vang lên rất thanh thúy!
Dát.
Đám Dòng chính Vân gia ngốc trệ.
Bọn họ căn bản không thấy được Vân Phi Dương xuất hiện như nào, không thấy được hắn động thủ ra sao, chỉ thấy được đầu Lâm Ngạo đột nhiên nghiêng qua một bên, trên mặt hiện ra năm dấu tay đỏ tươi.
Đây là bị đánh mặt? Đau a ~
Vân Tại Dã và tất cả trưởng lão cũng trợn mắt, hiển nhiên không ngờ Vân Phi Dương cứ thế mà xuất thủ, chuẩn xác dánh vào mặt dòng chính Lâm thị.
– Ngươi!!!
Lâm Ngạo bụm mặt, tức muốn nổ phổi.
– Ba!
Vân Phi Dương trở tay lại đánh một chưởng nữa, lạnh lùng nói:
– Còn không trả lời ta, ngươi có phải rất phách lối hay không?
– A a!
Lâm Ngạo phẫn nộ gầm lên.
Nhưng âm thanh còn chưa kịp rơi xuống đã bị tay Vân Phi Dương đặt trên cổ, lạnh lùng nói.
– Là ai cho ngươi dũng khí, dám phách lối ở Vân Vực ta?