Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2153
Thanh âm của thập tam trưởng lão vang lên mạnh mẽ làm cho tất cả trưởng lão bị nói đến không thể phản bác được, từng cái mặt mo đỏ bừng như bị táo bón.
– Thập tam trưởng lão nói không sai.
Ngũ trưởng lão đã sớm muốn mở miệng nói chuyện góp vui:
– Chúng ta thân là trưởng lão, phải làm đến công bình công chính, tuyệt không thể phân biệt đối xử.
– Không sai, không sai.
Một số trưởng lão bảo trì ở phe trung lập nhao nhao gật đầu.
Bọn họ cũng không phải là cầu tình cho Vân Phi Dương mà chỉ là không quen nhìn đám được gọi là dòng chính trắng trợn khi dễ người khác như vậy, một ít trưởng lão giả vờ như không nhìn thấy gì, kết quả lại bị hội trưởng lão phản bác gắt gao như thế, liền bắt đầu nhao nhao mang tộc quy ra nói này nói nọ.
Nhìn xem nhìn xem, khi người nhà mình chạy đi khi dễ người khác thì một bên ngoảnh mặt làm ngơ, quên mất còn có một cái danh xưng được gọi là tộc quy tồn tại, đến lúc người nhà bị người khác khi dễ một chút, lại chạy đi kiếm tộc quy làm thành bùa hộ mệnh để định tội người khác.
Vân Tại Dã thở dài buông lỏng một hơi.
Cũng may lúc này có thập tam trưởng lão và ngũ trưởng lão đứng ra, nếu không tất cả đều nhằm vào Vân Phi Dương thì bản thân ông chỉ có thể bị ép đi trừng trị hắn mà thôi.
– Thập tam trưởng lão.
Nhưng vào lúc này, bát trưởng lão thản nhiên mở miệng:
– Khi dễ cổ ngũ mạch đơn giản chỉ là một số tiểu bối mà thôi, nhưng Vân Phi Dương lại đem toàn bộ mạch hệ ra khi dễ, có phải rất quá phận hay không?
– Quá phận?
Thập tam trưởng lão cười lạnh, bâng quơ nhả một câu:
– Bát trưởng lão, theo ta được biết, năm đó các ngươi có một tên trẻ tuổi dòng chính cùng một đồng lứa đấu khẩu, chỉ qua ngày thứ hai mạch hệ của đồng lứa đó toàn bộ đều bị sung quân đến biên giới.
Bát trưởng lão sắc mặt âm trầm xuống.
Ngũ trưởng lão tiếp lời:
– Việc này ta cũng có nghe thấy, ta còn nhớ rõ bát trưởng lão chỉ dùng một cái lí do mạch hệ này không nộp thuế cho nên đã hạ lệnh cả mạch sung quân đến Hoang Man Chi Địa.
Thập tam trưởng lão quyết tâm không bỏ rơi một mình ngũ trưởng lão, nả thêm một đoạn:
– Lão phu năm đó điều tra thu thuế bạc, mà mạch hệ bị đày đi Hoang Man Chi Địa kia tuy chỉ thiếu một chút thuế nhỏ, con số không đáng nhắc đến nhưng cũng không đến mức bị lưu đày cả mạch như thế, có một số người, lấy việc công báo thù tư.
Bát trưởng lão cuối cùng cũng chịu không nổi, phẫn nộ nói:
– Lão phu làm việc công bằng chấp pháp, thập tam trưởng lão chớ có ở tộc điện ngậm máu phun người!
– Ngậm máu phun người?
Thập tam trưởng lão cười lạnh:
– Ngược lại, lão phu ngày hôm nay muốn hỏi một chút, mạch hệ thứ ba mươi sáu liên tục mấy chục năm không nộp thuế khoản, bát trưởng lão ngài không tra ra được sao?
– Mà mạch hệ bị đày đi kia, vẻn vẹn giao thiếu một chút xíu thuế mà thôi, tại sao lập tức lại bị điều tra ra, hôm sau đã bị đày đi Hoang Man Chi Địa?
Tất cả trưởng lão nghe vậy, nhất thời ý thức được, cửu mạch đây là muốn cùng ngũ mạch đấu một trận lớn.
Vân Tại Dã nhíu chặt mày lại.
Hắn biết, các đại mạch hệ trong tay cầm quyền lợi không có một người nào sạch sẽ, nhưng hắn lại không nghĩ tới thập tam trưởng lão hội ở trước công chúng vạch mặt trắng trợn như vậy!
Ngũ trưởng lão chen vào một câu:
– Thập tam trưởng lão, lão phu cũng đã từng điều tra việc thu thuế bạc, mạch thứ ba mươi sáu giống như mỗi năm đều có nộp thuế? Hơn nữa còn đứng hàng đầu đấy.
Thập tam trưởng lão cười nhạt, tung hứng chung với ngũ trưởng lão:
– Sổ sách là do người làm, đương nhiên cũng có thể tùy ý thêm số này bớt số kia một chút, chỉ cần xem sơ qua cũng có thể thấy được điểm không khớp, rất nhanh có thể tra ra ngọn nguồn sự việc.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, hai người này là tại kẻ xướng người hoạ, không làm cho người ta tức chết thì không chịu bỏ qua.
– Tốt, tốt.
Vân Tại Dã phất tay, kéo đám người đang đi lạc đề này về:
– Chúng ta là đang đàm luận sự việc của hậu bối lần này, làm sao đột nhiên lại kéo thu thuế vào vậy?
Thập tam trưởng lão thấy tốt thì lấy:
– Tộc trưởng, nếu như chiếu theo tộc quy mà làm việc thì người chịu trừng phạt không chỉ có một mình Vân Phi Dương.
– Đúng vậy!
Ngũ trưởng lão và một vài trưởng lão khác gật đầu đồng ý.
– Cái này…
Vân Tại Dã giả bộ khó xử, ánh mắt nhìn về phía các trưởng lão đang nhằm vào Vân Phi Dương nói:
– Ý của chư vị như thế nào?
Trưởng lão mạch thứ tư vội vàng cười nói:
– Lão phu cho rằng, đây bất quá chỉ là chuyện vặt vãnh, đám hậu bối cãi nhau cũng đâu phải đại sự gì lớn, cần gì phải đem tộc quy này kia ra cho lắm chuyện, nhìn vào không khỏi có chút chuyện bé xé ra to.
– Đúng vậy a, đám tiểu hài tử chỉ là hồ nháo một chút, nói hai ba câu khuyên giải là xong, nếu cứ gắt gao dựa theo tộc quy làm việc thì có chút nặng nề.
Tất cả trưởng lão nhao nhao thay đổi một trăm tám mươi độ.
Không còn cách nào, trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, dòng chính nhà mình năm đó đều khi dễ cổ ngũ mạch, nếu bị truy cứu khẳng định sẽ bị liên lụy không ít người.
Các trưởng lão ngũ mạch thấy đã không còn phe cánh nữa, vì thế nhao nhao trầm mặc.
Đến đây cáo trạng với người đương quyền của mạch hệ, giờ phút này họ cũng đã ý thức được, mình đang bị khi dễ, cũng chỉ có thể cắn răng nhận lấy.
Thấy mọi người không lên tiếng, Vân Tại Dã phất tay nói:
– Đều giải tán hết đi.
Không cần lưỡng bại câu thương để giải quyết, kết quả này làm hắn phi thường hài lòng.
Đương nhiên, sau khi tất cả các trưởng lão rời đi, hắn lập tức quay đầu tiến về tổ viện cổ ngũ mạch.
Tuy chuyện này được đè xuống, nhưng Vân Tại Dã nhất định phải dạy dỗ tên nhóc Vân Phi Dương này lại, để hắn điệu thấp một chút, chớ có chạy loạn khắp nơi gây chuyện thị phi!
– Phù phù!
Nhìn thấy Vân Tại Dã từ bên ngoài đi tới, Vân Hàng đang đánh nước thì hai chân run rẩy kịch liệt, thở không ra hơi nói:
– Tộc…tộc trưởng đại nhân?
Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.
Từ lúc chào đời đến nay, số lần hắn gặp qua các trưởng lão chỉ đếm được trên đầu ngón tay chớ nói chi là khoảng cách gần như vậy, hắn sắp đứng không vững rồi, hu hu!
– Trời ạ!
– Là tộc trưởng đại nhân!
Mấy tiểu hài đồng đang ở trong phòng nhao nhao nhìn ra cửa sổ hoảng sợ nói, trong ánh mắt lóe lên sùng bái mãnh liệt.
Tuổi bọn họ không lớn, nhưng cũng biết được, người này là tộc trưởng có quyền lực nhất Vân Vực không ai dám chống đối!
Vân Tại Dã cao đầu ưỡn ngực hỏi nhóc con trước mặt:
– Vân Phi Dương đâu?
Bởi vì là nhất tộc chi trưởng, trên người cũng tự nhiên mang theo khí tràng cường đại, Vân Hàng thấy vậy khẩn trương, hô hấp dồn dập đứng im một chỗ như tượng, nửa ngày mới lấy lại được tinh thần, thanh âm run rẩy nói:
– Đang…đang ở trong nhà!
Vân Tại Dã cất bước vào trong.
– Ba!
Vân Hàng nhẹ nhàng đánh vào trên mặt mình một cái, chưa đủ, thêm cái nữa, cảm nhận được đau đớn trên má mới sực tỉnh lại, trong lòng ngao gào to:
– Má ơi, tộc trưởng đại nhân vậy mà đến nhà chúng ta, đây không phải đang nằm mơ, đây là thật a!
– Tộc trưởng?
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương đã hoàn tất tu luyện, từ giữa phòng đi tới, hỏi:
– Ngài làm sao tới?
Vân Tại Dã tức giận, trợn mắt nói:
– Còn không là bởi vì mấy ngày qua ngươi náo loạn.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi trên tộc điện, bị một đám trưởng lão bức bách khó coi, hắn hận không thể nhào lên đập cho tiểu tử này một trận.
– Phù phù.
Vân Hàng đang xách thùng nước giữa không trung, nghe xong lời này của tộc trưởng liền đơ người, hai tay buông lỏng, thùng nước rơi xuống, nước giếng vung rải đầy đất, bi thiết nói:
– Xong…xong rồi!
Mấy ngày nay hắn rất thoải mái, bởi vì có Vân Phi Dương hỗ trợ, nên đã cuồng loạn không ít đệ tử dòng chính, bây giờ tộc trưởng đến đây tính sổ, hắn thấy lần này chính mình khẳng định cũng không xong rồi.
Trong phòng khách, Vân Hàng bưng nước trà vào, bởi vì quá khẩn trương nên chén trà trong tay hơi run rẩy, khiến cho nắp trà không ngừng va vào chén, phát ra tiếng cạch cạch.
– Không có tiền đồ.
Vân Phi Dương lườm hắn một cái, nhẹ nhàng phất tay, đem chén trà đặt ở đầu bàn, cười đúng tiêu chuẩn nói:
– Tộc trưởng, mời dùng trà.
Vân Tại Dã tức đến vểnh râu:
– Tiểu tử, ta tới nơi này không phải để uống trà, mà chính là muốn nói với tiểu tử nha ngươi, muốn trưởng thành ở Vân Vực này thì nên khiêm tốn một chút.
Vân Phi Dương cười hì hì đáp lời:
– Cái này ta biết.
Vân Tại Dã tinh thần sụp đổ, trợn mắt phun một câu vào mặt Vân Phi Dương:
– Ngươi biết, còn đi tìm đám mạch hệ kia gây phiền phức?
– Tộc trưởng.
Vân Phi Dương thu hồi lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:
– Ta ở lại đây lâu dài lại bị người khác khi dễ liền liên lụy cả trưởng bối mạch hệ, nếu đổi lại là tộc trưởng ngài, có thể chịu đựng được sao?
Tổ viện to như vậy chỉ có Vân Hàng và mấy chục tên hài đồng, không có lấy một người trưởng thành nào.
Vì cái gì?
Bởi vì bọn hắn muốn nuôi sống gia đình, muốn sinh tồn, cho nên chỉ có thể đi làm người hầu cho bọn mạch hệ nhà giàu, một năm khó lắm mới về được vài lần.
Vân Tại Dã thở dài một hơi, nói:
– Đây là tạo hóa trêu ngươi.