Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2151
Lấy tính cách của Vân Phi Dương, quyết không tha thứ cho việc bị người khác khi dễ, chớ nói chi là loại hàng như rùa đen rút đầu, đi cầu toàn mọi việc.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Vân Hàng lăn lộn trên mặt đất, lại quỳ trên mặt đất, trong lòng khinh bỉ.
Nhưng mà, sau khi ở một nơi bí mật gần đó suy nghĩ hơn nửa ngày thì Vân Phi Dương đã nghĩ rõ ràng.
Không tha thứ việc bị người khác khi phụ, có thể phản kích, có thể giáo huấn bọn họ. Nhưng cái tiền đề này phải xây dựng ở trên thực lực.
Tại thời điểm không có thực lực, ngươi đi phản kích những cái người có thực lực cao hơn ngươi, đảm bảo kết quả sẽ là bị nhục nhã hơn thế nữa.
Tỉ như Vân Hàng, thực lực của hắn kém dòng chính quá xa. Vì vậy cho nên trong quá trình liên tục bị khi phụ, chỉ có thể lựa chọn mọi việc cầu toàn.
Không có cách, không có cách nào.
Hắn là một người sinh hoạt, hắn còn có huynh đệ tỷ muội, cho nên lúc đối mặt với kẻ có thực lực mạnh hơn cũng chỉ có thể làm rùa đen rút đầu.
Cái này rất tàn khốc, nhưng cũng rất hiện thực.
Không phải bất luận kẻ nào đều có tư chất yêu nghiệt như Vân Phi Dương, cũng không phải bất luận kẻ nào cũng có suy nghĩ đi tìm chết như hắn.
Vân Hàng vì bảo vệ thân nhân nên cũng chỉ có thể cầu toàn mọi việc, cái này thực là có chút bất đắc dĩ. Phàm là có chút thực lực, khẳng định là không thể tha thứ cho việc bị người khác khi dễ, bị người khác giẫm đạp tôn nghiêm.
Vân Phi Dương núp trong bóng tối, nhìn thấy hắn sau khi gỡ tấm bảng xuống thì nghẹn ngào khóc rống. Từ đó hắn mới biết kẻ này đã tiếp nhận rất nhiều thống khổ cùng ủy khuất, vì thế cho nên hắn cũng chỉ có thể lấy tôn nghiêm tổ tiên ra.
-Đan dược thật thần kỳ.
Sau khi Vân Hàng phục dụng một viên đan dược, vết thương ở chỗ đầu gối nhất thời khôi phục, cả người lẫn tinh thần đều trở nên vô cùng sảng khoái.
Bất quá, trong lúc quét sân, hắn thi thoảng lại vụng trộm nhìn về phía nam tử anh tuấn uy vũ ngạo nghễ mà đứng kia, vẫn là khó có thể tin, thầm nghĩ:
-Hắn thật sự là tộc nhân nhất mạch ta?
-Ta hỏi ngươi.
Vân Phi Dương nói:
-Nơi này chính là tổ viện của nhất mạch chúng ta?
-Đúng.
Vân Hàng vội vàng trả lời.
-Khó trách.
Sau khi Vân Phi Dương tiến đến có thể từ trong không khí ngửi được một cỗ cảm giác huyết mạch tương liên mạch liệt mà bên ngoài không hề có được.
Trải qua một trận quét dọn, đình viện rách nát trở nên sạch sẽ gọn gàng, Vân Hàng cái chổi xuống, thận trọng nói:
-Ngươi thật sự là nhất mạnh giống ta?
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
-Mang ta đi Từ Đường.
-Tốt tốt.
Vân Hàng vội vàng mang hắn theo, đi vào Từ Đường.
Đẩy cửa ra đi vào, thấy ở phía trên có rất nhiều linh vị, trên cùng khắc lấy “Tiên tông Vân Tội Kỷ chi vị”.
Phù phù.
Vân Phi Dương quỳ xuống, nói:
-Hậu bối Vân Phi Dương, tham kiến liệt tổ liệt tông.
Két, két.
Gió từ nên ngoài thổi tới, thổi cho cửa cửa sổ rung động, tựa như là đáp lại, là một lời chào đón tên tộc nhân phiêu bạt bên ngoài mới từ bên ngoài trở về.
-Hắn thật là nhất mạch cùng ta!
Vân Hàng khẳng định.
Vì cái gì?
Bời vì thời điểm mỗi một tộc nhân tại lần đầu tế bái đều sẽ xuất hiện cùng loại hiện tượng.
Không đúng rồi.
Tên này đã cùng nhất mạch với mình, tại sao lại ở bên ngoài đâu? Chẳng lẽ nên trong các tiền bối có người rời khỏi Vân Vực hay sao?
Vân Hàng cũng không biết tiên tông Vân Tội Kỷ rời khỏi Vân Vực. Dù sao thì đây cũng không phải cái sự việc vẻ vang gì, dòng chính thế hệ sau khẳng định phải nghĩ biện pháp để giấu diếm nó.
Sau khi bái tiên tông, Vân Phi Dương chọn một gian phòng trống để ở lại.
-Trời ạ!
-Là Vân Phi Dương!
-Hắn làm sao ở nơi này?
Ngày thứ hai, hài đồng tỉnh lại nhìn thấy Vân Phi Dương, từng người mở ra cái miệng nhỏ nhắn.
Từ khi Vân Phi Dương đi vào Vân Vực lập tức sáng tạo một hệ liệt sự tích, có thể nói dị thường oanh động. Những năm nay, ấu hài tử bọn hắn cũng đã nghe nói qua.
-Khụ khụ.
Vân Hàng gọi bọn hắn tới, giật nhẹ cuống họng nói:
-Tất cả mọi người nghe kỹ, hắn là ngũ mạch tộc nhân giống chúng ta. Từ hôm nay trở đi, hắn liền ở lại đây!
-A! Vân Phi Dương là nhất mạch chúng ta?
-Ca ca, ngươi đang gạt chúng ta sao?
Mười mấy tên hài đồng mắt đều trợn tròn, thậm chí nghi vấn Vân Hàng, cho rằng là hắn chỉ đang nói cho mọi người vui vẻ.
Vân Phi Dương ở tại tổ viện, để rất nhiều hài đồng cao hứng không thôi.
Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, có người lợi hại như vậy ở đây, đám dòng chính khẳng định không dám tới đây khi dễ chính mình.
Cũng không phải là như thế.
Không bao lâu nữa, bốn tên dòng chính lúc trước nhục nhã Vân Hàng lần nữa nghênh ngang tìm tới cửa, khi nhìn thấy bảng hiệu vẫn còn, từng cái cười lạnh.
-Vân Hàng!
Vân Lạp đi vào đình viện, lạnh giọng quát:
-Lăn ra đây cho ta!
Vân Hàng đang ở trong nhà bếp, khi nghe được tiếng la thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi
Nhưng mà, khi hắn mới vừa đi ra thì đã thấy Vân Phi Dương từ trong phòng đẩy cửa đi ra ngoài.
-Lạp ca, là Vân Phi Dương!
Ba tên dòng chính cả kinh nói.
Vân Lạp cũng vô cùng sắc ngạc nhiên, nói:
-Tại sao hắn lại ở nơi này?
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
-Mảnh đất Ngũ Mạch của chúng ta, há là bọn rác rưởi các ngươi lại có thể tùy ý ồn ào?
-Phốc! Phốc!
Vừa dứt lời, Vân Lạp cùng ba tên dòng chính nhất thời phun máu mà ra, chợt mềm yếu bất lực quỳ trên mặt đất, ánh mắt xuất hiện vẻ hãi nhiên.
Những bọn tiểu bối bọn họ chỉ có thực lực đơn giản là ở tầng thứ tiên nhân. Làm sao có thể tiếp nhận một tên Đế cấp phóng thích uy áp được.
-Hảo lợi hại!
Hài đồng trốn ở trong phòng, thông qua cửa sổ nhìn thấy bốn tên dòng chính toàn bộ thổ huyết quỳ xuống đất, nhao nhao lấy ánh mắt sùng bái nhìn về phía Vân Phi Dương.
Nhìn thấy người trước kia khi dễ bọn hắn, bây giờ lại bị người khác khi dễ lại, trong lòng Vân Hàng vô cùng sảng khoái.
Vân Phi Dương liếc hắn một cái, chỉ bốn tên dòng chính, nói:
-Đem lửa giận trong những năm nay phát tiết ra ngoài đi.
-Cái này…
Vân Hàng nhất thời trợn tròn mắt.
Vân Phi Dương nói:
-Không dám sao?
Vân Hàng nghe vậy, song quyền nắm chặt, tiếp theo cất bước mà đi.
Thiếu niên bị nhục nhã nhiều năm liên tục, đem toàn bộ lửa giận trong những năm nay phát tiết lên trên người bọn người Vân Lạp, rất nhanh đã đánh bọn hắn đến mặt mũi bầm dập, thậm chí ngất đi.
-Thoải mái không?
Vân Phi Dương nói.
Vân Hàng không chút nghỉ ngợi nói:
-Thoải mái
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
-Nhớ kỹ, về sau người nào lại dám khi dễ nhất mạch chúng ta, đánh cho hắn đến chết thì thôi.
-Ừm.
Vân Hàng chân thành nói.
Không có thực lực trước, hắn cầu toàn mọi việc.
Bây giờ, có một tên tộc nhân có huyết mạch cực mạnh, có hậu trường cường lực, chắc chắn sẽ không tiếp tục làm rùa đen rút đầu!
-Các ngươi nghe nói không, tên Vân Hàng đem bọn người Vân Lạp Ngũ Mạch hành cho một trận!
-Cái tên hèn nhát kia ăn tim gấu gan báo gì mà lại dám đánh bọn họ?
-Không đúng rồi, lấy thực lực của Vân Hàng làm sao lại đánh được Vân Lạp cơ chứ?
-Ta nghe nói, lúc đó có Vân Phi Dương ở đó, dùng uy áp áp chế bọn người Vân Lạp, vì vậy mới để Vân Hàng đánh bọn họ một trận tơi bời.
-Nhất định là do Vân Phi Dương có thù với Ngũ Mạch, nếu không thì làm sao hắn lại can thiệp vào a.
-Hôm qua ta nghe trưởng lão nói, Vân Phi Dương là đời sau của Vân Tội Kỷ, cùng mạch hệ với Vân Hàng!
-Còn có việc này?
Rất nhiều dòng chính tranh nhau nghị luận.
Việc Vân Phi Dương là hậu nhân của Vân Tội Kỷ, trong nháy mắt truyền ra khắp Vân Vực.
Ba!
Trong phòng nghị sự, Ngũ Mạch trưởng lão vỗ bàn một cái, cả giận nói:
-Khó trách tiểu tử này muốn cuồng loạn Khanh nhi như thế, nguyên lai là hậu bối của một tội nhân.
Hắn hiểu lầm.
Vân Phi Dương sở dĩ ngược Vân Khanh, hoàn toàn là bởi vì mâu thuẫn ở Tác La Vực, cũng không có nguyên nhân gì khác.
Một tên trưởng lão ánh mắt lấp lóe sát ý, nói:
-Đại ca, rõ ràng là tiểu tử kia đang nhằm vào Ngũ Mạch chúng ta. Chờ khi Loạn Thú Cốc mở ra, nhất định phải đem hắn diệt trừ!