Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2150
Vân Phi Dương đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy mọi thứ vô cùng rõ ràng, cũng bắt được ánh mắt tức giận trong con mắt của người thiếu niên kia.
Rõ ràng là tiểu gia hỏa kia rất tức giận, nhưng tại sao lại miễn cưỡng vui cười như thế kia? Bởi vì thực lực yếu? Bởi vì bốn tên dòng chính kia có thực rất lực mạnh? Nếu không thì tại sao người ta bảo lăn thì thật sự lăn trên mặt đất?
Một tên dòng chính cười nói:
-Đem tấm bảng treo ở ngoài cửa gỡ xuống, chúng ta sẽ lập tức rời đi
Thiếu niên nghe vậy, song quyền nắm chặt.
Hắn có thể nhịn người khác nhục nhã, dù là lăn đến lăn đi ở trên mặt đất cũng không sao. Nhưng việc tháo bỏ tấm bảng kia thì tuyệt đối là không thể làm được!
-Làm sao?
Gọi Lạp ca dòng chính, thản nhiên nói:
-Không muốn gỡ nó xuống ư?
-Cắt.
Tên dòng chính bên cạnh nói:
-Mạch hệ đã xuống đốc thì không có tư cách nắm giữ bảng hiệu Ngũ Mạch. Còn không nhanh gỡ nó xuống, cầm đi để làm củi đun lửa đi.
-Răng rắc
Thiếu niên kia lần nữa nắm chặt hai tay, rõ ràng có thể nghe được tiếng xương cốt giòn vang, hai con ngươi càng lóe ra vẻ phẫn nộ khó có thể che giấu.
Đúng.
Mạch hệ của mình đã xuống dốc.
Nhưng bảng hiệu Ngũ Mạch lại là của tiền bối dùng thực lực để lại đây. Nó đại biểu cho vinh diệu chí cao vô thượng, há có thể bị người khác khinh nhờn!
-Chậc chậc.
Một tên dòng chính cười nhạo nói:
-Có phải rất tức giận hay không? Có phải lại muốn bị ăn thêm một trận đòn hay không?
Từ một câu nói này, Vân Phi Dương đã nghe ra được: Gia hỏa ngã trên mặt đất đã không ít lần bị bọn họ khi dễ, không ít lần bị bọn họ đè ra đánh.
Thiếu niên từ dưới đất đứng lên, quanh thân bao phủ một cỗ lửa giận mãnh liệt, nói:
-Các ngươi có thể đánh ta , có thể lấn ta , có thể cười ta, nhưng không thể khinh nhờn ta Ngũ Mạch vinh diệu của ta!
-Ai bảo ngươi đứng lên?
Vân Lạp giẫm lên thân pháp mà đến, một chân đá lên trên đầu gối của hắn, làm hắn quỳ rạp xuống đất tại chỗ.
-Tất cả mọi người là cùng thế hệ, chịu đại lễ này cũng không tốt lắm a.
Một tên dòng chính cười nhạo nói.
Thiếu niên chịu đựng sự đau đớn ở đầu gối, nói:
-Ta đã quỳ xuống rồi, các ngươi có thể đúc chưa?
-Xem ở phận lượng lần hành đại lễ Này, ngày hôm nay ta sẽ tha cho ngươi.
Vân Lạp nói:
-Nhưng mà, tốt nhất là ngươi nhanh chóng húy cái bảng đó đi cho ta, nếu không ta còn sẽ tới nữa đó.
Nói xong, hắn liền mang ba tên dòng chính còn lại nghênh ngang rời đi.
Thiếu niên vẫn quỳ trên mặt đất, hắn muốn đứng lên, nhưng sự đau đớn không cho phép hắn làm như thế.
-Ca ca!
Bên trong một cái phòng ốc cũ nát, một bọn tên hài tử độ tuổi tầm 12, 13 tuổi chạy ra. Bọn họ vây quanh ở trước mặt người thiếu niên kia, nước mắt lã chã rơi xuống đất.
Thiếu niên chịu đựng sự thống khổ, nỗ lực đứng lên nói:
-Nam tử hán đại trượng phu, khóc sướt mướt sẽ khiến người khác cười chê.
-Ca ca!
Một hài đồng lau mắt, nói:
-Cha còn đã từng nói qua, dưới đầu gối đàn ông là vàng, không được quỳ người khác đâu.
Thiếu niên trầm mặc.
Sau một hồi, hắn lại miễn cưỡng cười vui nói:
-Các ngươi có đói bụng không? Ca ca đi nấu cơm cho các ngươi?
-Đói!
Đám trẻ con đồng thanh nói.
-Đi đi.
Thiếu niên khập khiễng nói:
-Hôm nay ca ca nấu ăn cho các ngươi!
Nhưng mà, khi vừa mới đi được hai bước, lại hữu ý vô ý nhìn về phía ngoài cửa, thầm nghĩ:
-Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng cảm giác đằng sau có người, tại sao lại không có?
Trong chỗ tối.
Ngũ trưởng lão khó hiểu nói:
-Ngươi không phải muốn tới đây để xem hay sao? Tại sao lại trốn tránh?
Ngay tại lúc bốn tên dòng chính rời đi, hắn bị Vân Phi Dương lôi kéo núp vào trong bóng tối.
-Loại tộc nhân mạch hệ như này thực là không có cốt khí. Vân Phi Dương ta khinh thường đi vào.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Ngũ trưởng lão lắc lắc đầu nói:
-Không có cách! Ai bảo Ngũ Mạch trước đây truyền thừa đến bây giờ lại triệt để xuống dốc a! Nếu không nén giận thì thậm chí sẽ bị khi phụ hơn thế này nữa a.
-Ngũ trưởng lão, ngươi đi trước đi, ta muốn yên tĩnh một mình.
Vân Phi Dương nói.
-Cũng tốt.
Ngũ trưởng lão biết tiểu tử này tâm cao khí ngạo. Nhìn thấy tộc nhân nhất mạch của mình lăn đi lăn lại trên mặt đất, lại là quỳ xuống, tâm tình khẳng định khó chịu.
Bầu trời dần dần mất đi ánh sáng.
Thiếu niên làm cơm xong, sau khi đợi tất cả mọi người ăn no thì một mình đi ra ngoài cửa.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu có khắc chữ “Ngũ Mạch” ở trên đó, nỉ non nói:
-Cha, thúc bá, xin đừng trách tội ta.
Xoát!
Nhảy lên một cái, thiếu niên đem tấm bảng đã treo ở trên đó vài vạn năm gỡ xuống, nhưng vừa mới xuống đất lại nghẹn ngào khóc rống lên.
-Cha! Thúc bá!
-Ta làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ!
Thiếu niên run run hai tay nắm đại biểu bảng hiệu Ngũ Mạch, khóc thành một tên nước mắt.
Thật sự hắn rất muốn bảo vệ vinh dự mạch hệ của mình, nhưng muốn không bị người khác khi nhục cũng chỉ có thể lựa chọn gỡ nó xuống.
-Kẻ hèn nhát.
Âm thanh lạnh như băng ở bên tai truyền lại.
Thiếu niên đang khóc ròng ròng tâm thần chấn động, gấp gáp ngẩng đầu nhìn lại.
Ngoài phủ đệ, Vân Phi Dương ngạo nghễ mà đứng, hai con ngươi lấp lóe lãnh ý khiến người ta rùng mình.
Hắn một mực núp trong bóng tối, nhìn lấy nhất cử nhất động của người thiếu niên. Cho đến khi hắn nhìn thấy cảnh người thiếu niên gỡ bảng hiệu xuống, rốt cục nhịn không được nữa mà hiện thân.
-Là ngươi!
Thiếu niên kinh ngạc không thôi.
Lúc khảo hạch có màn sáng xuất hiện, mắt hắn thấy Vân Phi Dương vượt quan, cũng biết kẻ ngoại lai này chi thứ này nắm giữ độ tinh khiết huyết mạch vô cùng cao!
-Bảng hiệu là của tiền bối dùng thực lực để treo nó ở lại đây. Ngươi cứ như vậy mà gỡ nó xuống, ngươi không thẹn với liệt tổ liệt tông sao?
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
Câu nói này như là lợi kiếm hung hăng đâm vào trái tim người thiếu niên, để hắn sắc mặt dữ tợn, hô hấp trở nên dồn dập.
-Để vào chỗ cũ.
Vân Phi Dương nói.
Thiếu niên nắm thật chặt tấm bảng nói:
-Nếu như ta như để lại, kết quả mà ta phải chịu thì hẳn là ngươi cũng đã biết rồi đó, vô cùn nhục nhã.
Vân Phi Dương nói:
-Cho nên ngươi tình nguyện mọi việc cầu toàn, cũng không để ý đến vinh diệu của mạch hệ sao?
Thiếu niên nước mắt rơi từng giọt nước mắt xuống, nói:
-Nếu như chỉ là ta một người, dù là bị nhục nhã chí tử thì ta cũng sẽ không gỡ nó xuống. Nhưng ta còn có đệ đệ, còn có muội muội, bọn họ cần sự bảo vệ!
Vân Phi Dương nhìn hắn nói:
-Phương pháp tốt nhất để bảo hộ người thân chính là dùng thực lực đi phản kích, để cho những kẻ khi dễ ngươi phải kiêng kị.
Thiếu niên đắng chát cười rộ.
Hắn cũng muốn dùng thực lực phản kích, muốn hung hăng đánh tên dòng chính nhục mạ mình một trận. Nhưng thâm tâm hắn biết rõ cái này là không thể nào, bởi vì tư chất cùng địa vị đã quyết định hết thảy.
-Đem bảng hiệu trả về chỗ cũ.―Vân Phi Dương lại nói.
Bên trong âm thanh của hắn ẩn chứa uy áp, chấn nhiếp tâm thần của người thiếu niên, khiến cho bảng hiệu hắn cầm trong tay thả lại chỗ cũ.
Vân Phi Dương nói:
-Tiểu tử, nhớ kỹ cho ta, nhất mạch tộc nhân chúng ta thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Nhất mạch tộc nhân chúng ta?
Nghe được câu này, thiếu niên thần sắc ngốc trệ, sau đó mà kinh ngạc nhìn lấy hắn, nói:
-Ngươi ngươi cũng là Ngũ Mạch tộc nhân?
Vân Phi Dương đứng dưới tấm bảng có khắc chữ “Ngũ Mạch”, ngạo nghễ nói:
-Ngươi và ta ,đồng tổ đồng tông.
Dát.
Thiếu niên triệt để trợn tròn mắt.
Cái tên điên cuồng vượt quan này. Cũng là yêu ngiệt hai phần năm huyết mạch, vậy mà lại cùng mình đồng tổ đồng tông?
-Nằm mơ sao?
Thiếu niên không tự giác xoa bóp mặt, nhất thời cảm giác được đau đớn mới lấy khẳng định đây không phải mộng, đây là thật!
Vân Phi Dương cất bước mà vào, nhìn đình viện lá rơi đầy sân, âm thanh lạnh lùng nói:
-Ta cho ngươi thời gian một đêm, quét dọn sạch sẽ nơi này cho ta.
-Được!
Thiếu niên gấp vội vàng gật đầu nói.
Nhưng mà, vừa mới chuẩn bị đi lấy cái chổi, một cái bình nhỏ tinh xảo rơi vào trong tay. Nghe Vân Phi Dương nói:
-Ăn vào, thương thế liền sẽ chuyển biến tốt đẹp.