Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2149
– Loạn Thú Cốc…?
Vân Phi Dương nói:
– Là địa phương nào?
Ngũ trưởng lão từ từ nói đến:
– Đó là một cái khu vực chứa đầy hung thú cao giai, chính là mảnh đất thí luyện do tổ tiên lưu lại vào năm đó.
Vân Phi Dương nói:
– Ta không đi có được hay không?
Hắn không muốn đi cái nơi gọi là Loạn Thú Cốc, hắn chỉ muốn được an an tĩnh tĩnh lĩnh hội Đại Hồn Huyết Mạch bí pháp, tranh thủ sớm ngày nhìn ra đệ ngũ biến.
Ngũ trưởng lão nói:
– Sau khi Loạn Thú Cốc mở ra, phàm là tộc nhân trẻ tuổi đã nghiệm chứng huyết mạch đều nhất định phải tiến vào đó lịch lãm.
– ……
Vân Phi Dương nhíu mày lại.
Ngũ trưởng lão nhìn ra được hắn thật sự không muốn đi, cho nên cười nói:
– Tiểu gia hỏa, nếu như ngươi có biểu hiện xuất sắc tại Loạn Thú Cốc thì sẽ có được khen thưởng vô cùng phong phú đây.
Vừa nghe đến khen thưởng, Vân Đại Tiện Thần nhất thời hứng thú đầy mình nói:
– Ban thưởng gì?
Ngũ trưởng lão nói:
– Nếu như ở đó liệp sát hung thú đạt được số lượng đạt nhất định, vậy thì có thể đạt được một khỏa Tổ Huyết Đan.
– Tổ Huyết Đan?
Vân Phi Dương nói:
– Đây lại là cái đồ, vật gì?
Từ sau khi tiến vào Vân Vực, ngoại trừ việc nghiệm chứng huyết mạch, cùng tạo bầu không khí chiến tranh, phần lớn thời gian hắn đều tại chỗ ở, vì thế cho nên rất nhiều thứ hắn không biết được.
Ngũ trưởng lão giải thích nói:
– Tổ Huyết Đan chính là đan dược do tổ tiên chúng ta lưu lại vào năm đó, sau khi tộc nhân phục dụng nó thì sẽ tăng nồng độ huyết mạch trong nháy mắt, từ đó có thể nhanh lĩnh hội huyết mạch vũ kỹ.
– Thì ra là vậy!
Vân Phi Dương không còn cảm thấy cao hứng nữa.
Dù sao huyết mạch của hắn cũng đã là hai phần năm rồi. Về việc tu luyện vũ kỹ huyết mạch cũng đã đầy đủ ưu tú rồi. Vì thế cho nên Tổ Huyết Đan không có sức hấp dẫn quá lớn.
Ngũ trưởng lão nói:
– Tiểu gia hỏa, Tổ Huyết Đan còn có một cái tác dụng khác, cái đó chính là sau khi phục dụng thì sẽ tăng tỷ lệ lĩnh ngộ được Đại Hồn Huyết Mạch bí pháp tầng thứ càng cao hơn.
Vân Phi Dương khẽ giật mình nói:
– Nói rõ hơn đi!
Ngũ trưởng lão nói:
– Tổ Huyết Đan chính là do đích thân tổ tiên luyện chế, bên trong ẩn chứa lý giải của hắn đối với Đại Hồn Huyết Mạch bí pháp. Sau khi tộc nhân phục dụng, nếu có thể nhìn trộm được liền có thể trực tiếp dung hợp, trong nháy mắt có thể lĩnh ngộ!
– Bao lâu nữa thì mở ra?
Nội tâm của Vân Phi Dương đã bị lay động rồi.
Dù là phục dụng Tổ Huyết Đan chỉ tăng tỷ lệ lĩnh ngộ ra Đại Hồn Huyết Mạch bí pháp tầng thứ cao hơn, nhưng hắn khẳng định cũng muốn thử một chút. Dù sao chỉ dựa vào bản thân thì không cần biết bao nhiêu năm nữa mới có thể lĩnh ngộ được a.
Ngũ trưởng lão nói:
– Nửa tháng sau.
– Vẫn còn sớm!
Vân Phi Dương chuyển đề tài nói:
– Việc có quan hệ với nhất mạch của ta, ngũ trưởng lão tra thế nào rồi?
Mục đích hắn đi vào Vân Vực tổ địa, hắn còn có một việc muốn làm đó chính là nhận Tổ quy Tông.
Cái gọi là “Tông” cũng chính là mạch.
Các tiền bối mạch của Vân Phi Dương rời khỏi Vân Vực, có phải là cũng có thân phận hậu bối, có phải cũng có mạch hệ với Vân Vực?
Ngũ trưởng lão nói:
– Căn cứ vào gia phả trước giờ thì tiên tông củ ngươi hẳn là Vân Tội Kỷ. Hắn có hai người con, sau đó con thứ rời đi còn con trai trưởng thì lưu ở Vân Vực, từ đó tiếp tục kéo dài.
– Vân Tội Kỷ
Vân Phi Dương nói:
– Cái tên thật kì quái.
Ngũ trưởng lão nói:
– Tiên tông của ngươi cũng là một cái nhân vật truyền kỳ tại Vân Vực đó a. Độ tinh khiết huyết mạch cũng cao đến tận 20%, được vinh dự là võ học kỳ tài vạn năm khó gặp, chỉ tiếc là……
– Làm sao
Vân Phi Dương nói.
Ngũ trưởng lão thở dài:
– Tính tình quá mức phách lối, thường xuyên gây chuyện thị phi tại Vân Vực, sau cùng giết một tên dòng chính cùng thế hệ, chạy đi trốn tội.
– ……
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Bây giờ thì hắn đã hiểu rõ tại sao dòng mạch của mình lại phiêu bạt ở bên ngoài, thì ra là tiên tông trước kia phạm tội rồi chuồn đi.
Ngũ trưởng lão nói:
– Tuy là Vân Tội Kỷ chạy đi nhưng mạch hệ cùng con trai trưởng lại gặp tai ương. Hắn không chỉ có phải chịu tội thay còn bị đày đi đến biên giới, một lần đó là vài vạn năm.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Tiên tông của mình gây rối, gây phiền toái rồi chạy trốn thì có thể hiểu được. Thế nhưng để con trai của mình ở lại chỗ này, vậy thì không phải là gián tiếp chịu tội a.
Ngũ trưởng lão nói:
– Con trai trưởng của Vân Tội Kỷ tên là Vân Thiên Tứ. Mặc dù huyết mạch không được như phụ thân nhưng tính cách lại vô cùng kiên cường. Hắn ở biên giới yên lặng tu luyện, cuối cùng đột phá đến phía trên Đế, được nhậm chức tộc trưởng, miễn phải chịu tội. Thế rồi hắn lần nữa trở về Vân Thành, cũng dựa vào tự thân thực lực trở thành một trong cửu mạch mạnh nhất.
– Ngưu bức.
Vân Phi Dương bội phục không thôi.
Phụ thân gây sự, hắn đến cõng nồi(chịu tội thay), bị đày đến biên cương. Vậy mà không những không có trầm luân, ngược lại nghịch tập mà lên. Sau cùng còn trở thành cửu mạch mạnh nhất, nhân sinh của Vân Thiên Tứ quả thực quá lệ chí!
– Ngũ trưởng lão.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ngươi ý là nói, mạch này của ta là một trong cửu mạch mạnh nhất?
Vân Tội Kỷ là tiên tông, dưới cờ có hai người con trai. Con thứ bị mang đi, sau đó tiếp tục kéo dài mới có Vân Thượng Thanh cùng hắn bây giờ.
Cho nên coi như là cùng mạch với Vân Thiên Tứ, thậm chí là hậu bối, đều có quan hệ huyết mạch rất gần, cũng được cho là đồng tổ đồng tông.
Ngũ trưởng lão nói:
– Nhưng đó là trước kia, không phải là bây giờ!
– Có nghĩa là sao?
Vân Phi Dương ngạc nhiên nói.
Ngũ trưởng lão thở dài:
– Trải qua năm tháng biến thiên, mạch của Vân Thiên Tứ dần dần xuống dốc. Vào mấy ngàn năm trước thì nó đã bị thay thế, biến thành mạch hệ phổ thông nhất.
– Thật đáng tiếc.
Tâm tình Vân Phi Dương không có mảy may chập trùng.
Đừng nói là mạch hệ, coi như tông môn cùng gia tộc cũng có thời điểm cường thịnh rồi lại xuống dốc, đây là quy tắc vĩnh hằng bất biến.
– Mạch này của ta ở nơi nào?
Biết mạch hệ của mình, Vân Phi Dương rất là mong muốn đến xem, kể cả khi đã xuống dốc.
– Đi theo ta.
Ngũ trưởng lão dẫn hắn xuyên qua đường cái hẻm nhỏ, đứng ở trước một đình viện, trước cửa mọc đầy cỏ dại, tựa như đã thật lâu rồi không ai sống ở đây.
Ở trên cửa chính đình viện treo một cái bảng hiệu đã trải qua gió thổi mưa phơi, trên đó viết hai chữ “Ngũ Mạch”. Chữ viết mặc dù cứng cáp mạnh mẽ, nhưng dưới cảnh này lại có vẻ phá lệ hoang vu.
– Ngũ mạch?
Vân Phi Dương nhíu mày lại.
Ngũ trưởng lão nói:
– Năm đó Vân Thiên Tứ được phong làm ngũ mạch, cho đến mấy ngàn năm trước mới bị ngũ mạch đương nhiệm thay thế.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
– Khó trách ta lại khó chịu Vân Khanh như vậy, nguyên lai mạch hệ của hắn cùng mạch hệ của ta còn có thù cũ đây.
– Đúng vậy a.
Ngũ trưởng lão nói:
– Khi ta điều tra ra ngươi thuộc về Vân Tội Kỷ nhất mạch, không khỏi cảm khái. Cái này có lẽ cũng là mệnh trung chú định là kẻ thù truyền kiếp đi.
Vân Phi Dương như là đoán ra cái gì, nói:
– Chẳng lẽ, tên dòng chính mà tiên tông năm đó giết chết chính là ngũ mạch tiền bối đương nhiệm?
– Không sai.
Ngũ trưởng lão gật đầu nói.
– ……
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Người ngũ mạch mà tiên tông giết, sau đó thì con trai trưởng thành lập một cái mạch hệ lại bị thay thế. Bây giờ mình đi vào Vân Vực ngược Vân Khanh một hồi lại cho là duyên phận không cạn.
– Phù phù!
Ngay tại lúc Vân Phi Dương đang suy nghĩ, trong viện truyền đến âm thanh té ngã, chỉ thấy một tên thiếu niên mặt mày xám xịt lăn trên mặt đất tầm vài vòng.
Trong đình viện còn có bốn tên Vân thị dòng chính.
Một tên phình bụng trong đoa cười to nói:
– Lạp ca, ngươi nhìn tiểu tử này lăn nhanh chưa kìa?
– Ngày ngày lăn qua lăn lại, có thể không vui a.
Hai gã dòng chính khác nhếch miệng cười.
Tên dòng chính đứng ở chính giữa kia không có cười, khóe môi nhếch lên vẻ khinh thường, nói:
– Nói cút thì cút đi, tiền bối của ngươi ở dưới suối vàng mà biết được thì khẳng định sẽ tức đến mức sống lại.
Thiếu niên lăn lộn trên mặt đất hiện lên vẻ tức giận, lại cười nói:
– Ta đã làm theo rồi, các ngươi có thể tha cho ta đi được không?