Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2107
Vân Phi Dương rất cuồng ngạo và phách lối.
Nhưng hắn tự nhiên cũng biết, tên Vân Khanh của Vân thị này thuộc dòng chính nên thực lực của hắn cũng rất cường đại, thực lực hắn cách xa mình, hắn là người mình không thể chống đỡ được.
Nhưng khó chịu khi mình bị đối phương nhục nhã thì phải làm sao bây giờ?
Càng nghĩ về sau, Vân Phi Dương liền nghĩ đến Trầm Hạo, nghĩ đến trước kia Trầm Tiểu Vũ cũng từng nói qua, có một người đang ở trong bóng tối một mực chú ý mình.
Trầm tiền bối hắn lại là cường nhân.
Lấy thực lực của hắn chắc hẳn sẽ không cần kiêng kị dòng chính của Vân thị.
Cũng chính ý nghĩ này đã để Vân Phi Dương có can đảm phách lối nhục nhã bốn tên dòng chính, mắng bọn họ là rác rưởi.
Không thể không nói.
Tên này thật muốn tìm đường chết.
Chẳng lẽ hắn không nghĩ tới, nếu như Trầm Hạo không ở đây hoặc là hắn không đuổi đến kịp thì phải làm sao bây giờ?
Nói thật, Vân Phi Dương không nghĩ tới sự việc phía trên, thậm chí lấy Thần Cách thiêu đốt đến bức bách Long Hồn Chiến Đế hiện thân.
May mắn là tên này đã thành công.
Lúc hắn vừa mới chuẩn bị thiêu đốt Thần Cách thì Trầm Hạo đã kịp thời xuất hiện.
Quả nhiên là cao thủ trong cao thủ mà, chỉ là đặt trên cổ tay Vân Phi Dương, hơi phóng thích lực lượng, sau đã chặt đứt linh hồn liên quan cùng Thần Cách.
– Trầm tiền bối, ngươi rốt cục vẫn là không nhịn được phải đi ra à?
Khóe miệng của Vân Phi Dương nhấc lên một nụ cười, nhưng trong lòng hắn thì rung động không thôi.
Với thành tựu Tiên Đế bây giờ, hắn lần nữa đi thăm dò tu vi của nam nhân này nhưng vẫn cho một cảm giác thâm tàng không thể xem được!
Trầm tiền bối rốt cuộc là mạnh cỡ nào?
– Quá hồ nháo.
Trầm Hạo chỉ trích nói.
May mà tu vi của mình mạnh, tới cũng nhanh nhưng nếu hắn đến chậm một bước, Vân Phi Dương vô luận có thể chiến thắng Vân Khanh hay không, kết quả đều có thể phải hồn phi phách tán.
Sau khi ngăn cản tên có hàn vi tìm đường chết thì Trầm Hạo nhìn về phía Vân Khanh, cười nói:
– Vị tiểu hữu này, cho Trầm mỗ một chút mặt mũi có được không?
Thanh âm rất ôn hòa, cũng rất có thành ý.
Vân Khanh lại thản nhiên nói:
– Chúng ta giống như không quen biết mà?
Trầm Hạo đột nhiên xuất hiện, hắn phát ra khí tức đủ để hắn ý thức người đến đây có thực lực rất phi phàm.
Nhưng thân là chính thống dòng chính của Vân thị nhất tộc, trời sinh đã phải nắm giữ tài trí hơn người nên với cảm giác ưu việt từ bé đương nhiên sẽ không đem người này để vào mắt.
Thái độ này như mình là một hoàng thân quốc thích.
Vô luận đi tới đâu, thực chất bên trong đều có một loại người khí chất cao quý của ta lớn nhất ở đây.
Nói dễ nghe một chút, đây là cảm giác ưu việt, nói khó nghe chút, đây chính là điển hình cho loại người mắt chó coi thường người khác.
Dù sao cũng là cường giả trải qua mưa to gió lớn, Trầm Hạo đương nhiên sẽ không chấp nhặt với Vân Khanh mà chính là cười nói:
– Không quen.
Nghe được Trầm tiền bối vẫn dùng thái độ hòa khí trả lời, Vân Phi Dương nhất thời cản thấy phiền muộn.
Đối mặt với mặt hàng này không phải nên trực tiếp động thủ ngược một hồi là được sao?
Hắn biết không có người nào chịu người khác ở trước mặt mình ra vẻ nên phàm là có chút thực lực, khẳng định phải hung hăng đem kẻ đó đánh một trận tơi bời.
Vân Khanh thản nhiên nói:
– Vậy nếu đã không quen, vì sao muốn ta nể mặt ngươi?
Trầm Hạo nhịn không được cười lên.
Vân Khanh tiếp tục nói:
– Ta muốn xử trí chi thứ cấp thấp nhất này, ngươi không phải người trong tộc ta thì mau chóng rời đi.
Thực lực của Trầm Hạo hắn cũng đoán không ra, cho nên cách nói chuyện cũng uyển chuyển, không có phách lối chỉ vào mũi bảo hắn lăn đi.
Lại nghe đến Vân Khanh lấy chi thứ cấp thấp nhất để nhục nhã chính mình, nhất thời Vân Phi Dương chỉ thấy lửa giận nhất thời phun ra.
Bất quá, hắn vẫn còn giữ lý trí nên cũng không có động thủ, bởi vì Trầm tiền bối đã xuất hiện, nhất định có thể giúp mình giải quyết phiền phức.
Vì gì mà hắn lại chắc chắn như thế?
Rất đơn giản, Trầm tiền bối là con rể của sư tôn, quan hệ giữa mình cùng hắn coi như vẫn rất gần.
– Không đúng.
– Lẽ ra ta là đồ nhi của sư tôn, cần phải tính toán quan hệ con rể này theo thế hệ.
– Nha đầu Tiểu Vũ kia, sao có thể xưng hô với ta là thúc thúc?
Có Trầm Hạo bảo hộ Vân Đại Tiện Thần, ngược lại còn có tâm tư tự hỏi bối phận của Trầm Tiểu Vũ.
Một ngày làm sư cả đời cả làm cha.
Theo lý luận tới mà nói, Trầm Hạo hắn cũng được cho là ngang hàng.
– Không được, không được.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Lần sau gặp Tiểu Vũ, phải thật tốt phân rõ bối phận.
Trầm Hạo cũng không biết rõ tiểu tử này còn có tâm tư cân nhắc bối phận, mà chính là cười nói:
– Thật có lỗi, người này, Trầm mỗ nhất định phải bảo hộ.
Ánh mắt của Vân Khanh nhất thời lạnh xuống lại nói:
– Đây là việc nhà của Vân thị nhất tộc, một ngoại nhân như ngươi nếu dính vào, thực không tốt lắm đâu?
Trầm Hạo nói:
– Ta cũng không tính là ngoại nhân, dù sao tiểu tử này là cháu rể ta mà.
– A?
Vân Đại Tiện Thần nhất thời mắt trợn tròn.
Ta lúc nào thành con rể sư tôn rồi?
Mặt mo của Đông Hoàng Thái Nhất chợt kéo xuống, hận không thể đi qua ngay lúc này đem tên gia hỏa chỉ biết đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt này đánh cho một trận.
Hắn không tán đồng Vân Phi Dương, chính là ở chỗ rõ ràng đã cưới nữ nhi của mình, còn ở bên ngoài câu tam đáp tứ.
Vân Khanh thản nhiên nói:
– Nói như vậy, ngươi nhất định phải bảo vệ hắn?
– Không tệ.
Trầm Hạo nói như chém đinh chặt sắt.
– Tốt.
Vân Khanh nhìn Vân Phi Dương, lạnh lùng nói:
– Ngày hôm nay xem ở mặt mũi hắn, ta tha cho ngươi một mệnh.
Sù cho phách lối thế nào, nhưng cũng biết đứng ở trước mặt Trầm Hạo, thực lực mạnh hơn chính mình, đánh là khẳng định đánh không lại, nhất định phải tìm một lối thoát.
– Chúng ta đi.
Vân Khanh mang theo ba tên dòng chính liền muốn rời khỏi, nhưng vừa mới quay người, lại nghe Vân Phi Dương nói:
– Vân Khanh đúng không? Chờ lão tử đi Vân Vực, việc đầu tiên chính là ngược ngươi tả tơi.
– Phốc ha ha.
– Chi thứ cấp thấp nhất lại còn muốn đi đến tổ địa, thật sự là một chuyện cười lớn.
– Nhưng với chút thực lực ấy của hắn, chỉ sợ ngay cả thí luyện đều không thông qua thì có tư cách gì tiến vào Vân Vực?
Ba tên dòng chính Vân thị lạnh lùng cười nhạo.
Song quyền Vân Phi Dương nắm chặt.
Bị mấy tuổi người trẻ tuổi nhìn như cùng tuổi đến xem thường như thế cũng đủ để hắn vô cùng khó chịu.
– Vân Phi Dương.
Vân Khanh thản nhiên nói:
– Ta ở Vân Vực chờ ngươi, hi vọng ngươi có thể nói lời giữ lấy lời.
Bốn tên dòng chính của Vân thị đều rời đi.
Vân Phi Dương một mặt giận dữ, thề nói:
– Vân Vực, ta nhất định sẽ đi!
Theo trong miệng của Vân Trung Tử hắn biết được Vân Vực tổ địa, hắn liền đã có tính toán muốn đến, bây giờ gặp được Vân Khanh suy nghĩ phải đi càng mãnh liệt.
Một đám chính thống dòng chính chỉ biết dùng mắt chó coi thường người khác.
Chờ lão tử tiến vào Vân Vực, lúc đó các ngươi sẽ biết ai mới là cấp thấp nhất!
Nếu như là cừu nhân cùng ngoại nhân châm chọc nhục nhã, Vân Phi Dương có thể sẽ không để ý, nhưng lại khó tiếp nhận tộc nhân cùng chung huyết mạch với mình, họ lại tùy ý chà đạp tôn nghiêm mình.
– Tiểu gia hỏa.
Trầm Hạo nói:
– Ngươi lại bực bội.
– Có lẽ vậy.
Vân Phi Dương nói.
Trầm Hạo cảm thán nói:
– Từ xưa đến nay, huyết thống vẫn tồn tại, dòng chính trong tộc nhất là chính thống nào có ai lại không xem thường chi thứ cùng con tha.
Điểm này Vân Phi Dương không thể phủ nhận.
Đừng nói võ đạo trong tộc, coi như thế giới phàm trần cũng có những phức tạp về huyết.
Lớn là một quốc gia, tiểu là một gia tộc.
Luôn tiếp nhận chào đón vĩnh viễn là dòng chính, nhận lấy xa lánh vĩnh viễn là con thứ.
Ngày hôm nay bị Vân Khanh xem thường, thực không có gì quá kỳ quái. Nhưng Vân Phi Dương cũng khó chịu, chính minh muốn ở một ngày kia khi tiến về Vân Vực dùng thân phận chi thứ hung hăng giẫm vào mặt bọn dòng chính cao quý vô thượng này!
Trầm Hạo một mực quan sát hắn, càng nhìn thấy ánh mắt kia càng lúc càng sáng ngời, trong lúc mơ hồ nhớ tới năm đó mình ở Bắc Huyền đại lục lúc nhận Tổ quy Tông.
Khi đó, tuổi trẻ chính mình không phải cũng giống như hắn sau khi tiến vào Trầm gia, chỉ vì chứng minh mình so với dòng chính càng thêm cường đại, càng thêm ưu tú a?
– Gia gia!
Trầm Tiểu Vũ thở phì phì đi tới, bực tức nói:
– Tên này lúc nào thành tôn nữ tế của người?
Gương mặt Trầm Hạo lúc này cười hết sức vui vẻ nói:
– Cháu gái ngoan, vừa rồi chỉ là đang giúp Vân thúc ngươi giải vây nên mới nói như vậy, chớ có xem là thật, chớ có xem là thật!
Mọi người thấy thế, khóe miệng co giật liên hồi.
Sau khi Long Hồn Chiến Đế xuất hiện, biểu hiện phong phạm tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ, không nghĩ tới khi ở trước mặt cháu gái trong nháy mắt đã không còn tí kiêu ngạo, biến hóa này cũng quá nhanh đi.