Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2108
Mặt mũi của Trầm Hạo vẫn rất là lớn.
Vân Khanh không làm khó dễ Vân Phi Dương, mang theo ba tên dòng chính rời đi.
Một rắc rối lớn cứ như vậy được giải trừ.
Nhưng Vân Phi Dương rất khó chịu, cũng âm thầm thề sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ đến Vân Vực tổ địa, dùng thực lực hung hăng giẫm lên mặt bọn họ.
Đương nhiên, bây giờ cũng không phải lúc bực bội, hắn dần tỉnh táo lại, sau đó đem tâm tư đặt ở bên trên Tác La Vực.
Vân Khanh xuất hiện, mặc dù nhục nhã Vân Phi Dương nhưng mà giúp hắn tiêu diệt tất cả Hoang Đế, như thế mà nói Tác La Vực chẳng khác nào không có uy hϊế͙p͙.
Bọn người La Mục cùng Vân Lịch lãnh đạo đại quân điên cuồng tiến công, chỉ trong nửa tháng đã đánh chiếm được mấy ngàn thành trì.
Tác La Vực mất đi lực lượng đỉnh phong, đối mặt với đại quân đoàn hùng mạnh như vậy đã không còn chút nào để sức chống cự, cho nên thời gian toàn bộ bị công phá cũng chỉ là vấn đề thời gian.
– Tại sao hai vực không thể sống chung hòa thuận với nhau, vì sao phải giết chóc lẫn nhau chứ?
Trong một thành trì nào đó đã bị đánh chiếm, Vân Phi Dương cao giọng nói.
Ở phía dưới, đám võ giả Tác La Vực trở thành tù binh đứng chung một chỗ, trong lòng run sợ lắng nghe hắn dạy bảo.
– Người sống muốn sinh hoạt, muốn tu luyện, vốn đã không dễ dàng.
– Cho nên chúng ta càng thêm trân quý cái hòa bình không dễ có được này, càng thêm yêu quý sinh mệnh của mình!
– Tốt! Tốt!
La Mục và Vân Lịch đứng ở phía dưới, vỗ tay.
Võ giả Tác La Vực vội vàng phụ họa, vỗ tay cùng một lúc, thậm chí còn miễn cưỡng vui cười.
Người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Hôm nay, Vân Phi Dương dùng tư thái của người thắng lợi, cùng các võ giả Tác La Vực nói về hòa bình và tình yêu, bọn họ chỉ có thể lắng nghe, chỉ có thể phối hợp.
Nửa năm sau.
Toàn bộ tất cả các thành trì của Tác La Vực đều bị chiếm đóng.
Sau khi tin tức được truyền về Chân Vũ Thần Vực, nhất thời gây nên oanh động to lớn!
Tuy nhiên.
Thậm chí còn oanh động hơn là.
Ngay sau khi kiểm soát được Tác La Vực không lâu, Vân Phi Dương tuyên bố kết hợp hai vực, trao đổi lẫn nhau.
– Hưu! Hưu!
Ở giữa bầu trời vốn tồn tại chín cái vòng xoáy, lấp lóe ra lưu quang, dần dần biến hóa thành không gian truyền tống trận.
Từ ngày hôm nay, võ giả hai vực có thể dựa vào trận pháp để tới lui lẫn nhau, thực sự không phân khác biệt, trở thành một đại gia đình.
Sau khi khai thông không gian trận pháp ở hai vực thống nhất, Vân Phi Dương còn tuyên bố một loạt chính sách, đầu tiên hủy bỏ phân chia cửu vực, chỉ còn lại hai vực.
Một bên gọi là Đông Vực, cũng chính là Chân Vũ Thần Vực.
Một bên gọi là Tây Vực, cũng chính là Tác La Vực.
Đương nhiên, là bên bị đánh bại, cái tên Tác La Vực này sẽ vĩnh viễn trở thành lịch sử.
Hai vực thống nhất khiến cho võ giả sống chung hòa bình, có thể nói công tại thiên thu, bởi vì bên trong năm tháng dài đằng đẵng võ đạo văn hóa hai vực đã dần dần dung hợp, thực lực tổng thể không ngừng tăng lên.
Để cảm ơn Vân Phi Dương, các thành lớn đã dựng tượng đồng của hắn lên cho người hậu thế cúng bái và kính ngưỡng.
niên hiệu Cuồng Ngạo Tiên Đế này được hậu nhân đặt là thiên cổ nhất Đế, thành tựu thần thoại khó có thể vượt qua.
Sau khi thống nhất hai vực, chiến tranh kết thúc.
Vân Phi Dương giao hai vực cho nhi tử quản lý, mang Lâm Chỉ Khê và thứ nữ đi du lịch sơn hà, sống cuộc sống hạnh phúc không biết xấu hổ không biết thẹn.
– Vân đại ca.
Một ngày nọ, đi vào núi cao vân vụ lượn lờ, Mục Oanh cười nói:
– Nơi này phong cảnh thật đẹp nha.
– Là rất đẹp.
Trong mắt Vân Phi Dương có chút phiền muộn.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù hắn rất nhàn hạ, nhưng mỗi lần nghĩ đến biểu lộ cao ngạo của Vân Khanh, nhất thời liền cảm thấy tâm phiền ý loạn.
Vân Phi Dương là một người mạnh mẽ, cho nên rất khó để mặc cho người khác nhục nhã.
– Vân đại ca.
Mục Oanh yếu ớt nói:
– Ngươi có vẻ không vui à?
Lương Âm bĩu môi nói:
– Nhất định hắn đang nghĩ lúc nào sẽ về Vân Vực, đánh tên Vân Khanh nhục nhã mình một trận tơi bời.
Vân Phi Dương không nhịn được cười lên.
Hóa ra hiểu mình không chỉ có Lâm Chỉ Khê mà còn có nữ nhân này đây.
– Đúng vậy.
Vân Phi Dương nhìn khung cảnh vân vụ lượn lờ như mộng như ảo, chân thành nói:
– Bị một gia hỏa nắm giữ huyết mạch đồng tộc xem thường, nhất định phải nghĩ cách đánh vào mặt như thế nào.
Mục Oanh nói:
– Hai vực cũng đã thống nhất, cừu địch cũng đã diệt, Vân đại ca không thể cùng chúng ta sống cuộc sống tốt thoải mái sao?
Chúng nữ nhìn Vân Phi Dương.
Chuyện Mục Oanh vừa nói cũng là chuyện mà các nàng muốn nói.
– Cái này…
Vân Phi Dương không phản bác được.
Nói thật, công lao sự nghiệp có thành tựu và cùng nữ nhân của mình sống cuộc sống hạnh phúc không phải là chuyện mà mình đã từng hướng tới a?
– Oanh Oanh nói đúng.
Vân Phi Dương cười nói:
– Bây giờ mọi chuyện đầu đã xong, nên sống cuộc sống tốt thoải mái, Vân Vực, lão tử còn thì sẽ không đi.
Sau khi Vân Khanh rời đi, lời thề son sắt nói sẽ đi đến Vân Vực, bây giờ một câu nói Mục Oanh lại làm cho hắn từ bỏ.
Điều này rất bình thường, bởi vì theo Vân Phi Dương, sau khi công thành danh toại, làm bạn với nữ nhân của mình mới đúng là chuyện quan trọng nhất, hắn cũng phải đứng sang bên cạnh.
Bên trong phòng trúc thanh nhã lạnh nhạt.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Thật sự không đi Vân Vực?
– Không đi.
Vân Phi Dương chém đinh chặt sắt nói.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, nói:
– Có phải ngươi cảm thấy rằng mắc nợ chúng ta, cho nên mới có ý định không đi Vân Vực?
Vân Phi Dương trầm mặc không nói.
Những năm nay vì tu luyện, vì mạnh lên, hắn đối xử với nữ nhân của mình quá lạnh lùng, thiếu nợ quá nhiều, cho nên hắn tình nguyện từ bỏ đến Vân Vực, cũng muốn dành phần đời còn lại cho các nàng.
Lâm Chỉ Khê nói:
– Ngươi đang thương hại chúng ta sao?
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Ta chỉ muốn bù đắp.
Lâm Chỉ Khê lắc lắc đầu nói:
– Nếu như muốn bù đắp thì nên giải quyết tất cả mọi chuyện, mà không phải đè nén suy nghĩ của mình, miễn cưỡng hoan nghênh đi cùng chúng ta.
Vân Phi Dương lại lần nữa trầm mặc.
– Hơn nữa.
Lâm Chỉ Khê cười nói:
– Chúng ta cũng muốn đi xem Vân Vực tổ địa.
– Ách?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
– Vân đại ca.
Mục Oanh từ bên ngoài đi tới, cười nói:
– Nghe Trầm tiền bối nói, khu vực Vân Vực so với Chân Vũ Thần Vực còn lớn hơn, phong cảnh bên trong khẳng định rất đẹp.
Liễu Nhu cũng đi theo vào nói:
– Nếu Vân Vực là gốc rễ của ngươi, là tổ địa của ngươi, chúng ta thân là thê tử ngươi, không có lý do không tới xem thử.
Lương Âm và Lăng Sa La thứ nữ cũng đi tới.
Các nàng dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vân Phi Dương, phảng phất nói cho hắn biết mình cũng muốn đi Vân Vực.
– Các ngươi…
Vân Phi Dương vô cùng cảm động.
Hắn không nghĩ rằng chúng nữ muốn đi Vân Vực, sở dĩ nói như vậy nhất định là vì mình.
– Tốt!
Vân Phi Dương hào khí nghìn vạn nói:
– Ta đưa các ngươi đi Vân Vực nhận tổ quy tông!
Nhóm thê tử đã giúp đỡ mình, hắn cũng không thể áp chế ý nghĩ, quyết định tiến về Vân Vực, không chỉ muốn nhận tổ quy tông, còn muốn hung hăng đánh vào mặt của nhóm dòng chính!
Nhưng mà.
Còn có một chuyện không rõ.
Chính là, Vân Vực tổ địa ở nơi nào?
Chuyện này tự nhiên phải hỏi Trầm Hạo, cho nên hắn hấp tấp đi tìm, lại có được đáp án là:
– Ta cũng không biết.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
– Trầm tiền bối là cao nhân như vậy cũng không biết Vân Vực ở nơi nào?
– Nói nhảm.
Trầm Hạo nói:
– Ngay cả sư tôn của ngươi cũng chưa chắc biết đã tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, huống chi là ta đây.
– Tốt a.
Vân Phi Dương đến Phiêu Miểu Giới hỏi thăm Trầm Thiên Hành.
Đối phương ngược lại là cho hắn một vị trị, chỉ là vô cùng mơ hồ —— phía Đông!