Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2078
Một ngàn người có tư cách lần nữa bị đưa vào từng không gian khác nhau, bọn họ muốn tiến đến vòng thứ ba thì nhất định phải chiến thắng đối thủ.
Đối với Vân Phi Dương mà nói đây cũng không phải là việc khó, bởi vì đối thủ cũng không phải quá mạnh.
Nói thật.
Trừ Lão Tử Bất Bại cùng một số ít người.
Theo Vân Phi Dương thấy, người khác đều có thể tuỳ tiện giải quyết.
Đương nhiên, lần này đối thủ, tâm tính mạnh hơn Lý Phi một chút, chí ít hắn cũng không bị khí thế cường đại bao phủ rồi sinh ra ảo giác từ đó bị dọa lùi bước.
– Hô.
Người có tư cách thi đấu kia thở phào một hơi, đè ép tâm cảng sụp đổ cắn răng nói:
– Vân Phi Dương, tới đi!
Không may mắn ở vòng thứ hai bắt cặp với Vân Phi Dương, hắn tuy cho rằng mình không có bất cứ hi vọng gì, nhưng hắn vẫn sẽ dùng hết sức để chiến đấu đến cùng!
Vân Phi Dương ưa thích tinh thần thế này, tinh thần không chịu thua dù biết kết quả, cho nên hắn cố ý áp chế tu vi đấu hơn mười chiêu, cuối cùng xuất ra một chưởng nhẹ nhàng nhất.
– Ta nhận thua.
Người kia ngẩng đầu ưỡn ngực bị truyền tống ra khỏi lôi đài.
Đối với hắn mà nói, có thể giao thủ cùng một tên yêu nghiệt thế này, cho dù bại trận thì cũng không có gì để tiếc nuối cả.
Vân Phi Dương không khỏi khen:
– Người này tâm tính không tệ, nếu như không ngoài ý muốn thì tương lai nhất định có thể bước vào cấp bậc Tiên Đế.
Sau kho đánh bại đối thủ, Vân Phi Dương bị truyền tống đến lôi đài, Lão Tử Bất Bại sớm đã đi ra nói:
– Ngươi lại chậm.
Vân Phi Dương nói:
– Không phải so ai thắng nhanh hơn thì có thể trèo lên đỉnh Tiên Đế, vì sao ngươi lại để ý như vậy?
Lão Tử Bất Bại nói:
– Con người ta đây không có yêu thích gì, chỉ thích cùng người khác ganh đua, đó cũng là tâm tính của địch nhân vốn có.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi có tâm tính dạng này, rất dễ dàng sinh ra tâm ma, ảnh hưởng đến võ đạo.
– Tâm ma?
Lão Tử Bất Bại cười nói:
– Ta một đường đi tới, đã mạt sát không ít.
– …
Vân Phi Dương chỉ thấy khóe miệng mình co giật.
Tên này nói chuyện để hắn có chút xấu hổ.
Lão Tử Bất Bại nói:
– Vân Phi Dương, vòng sau giao đấu, hi vọng ngươi có thể nhanh một bước chiến thắng, chỉ có thế này mới có thể khiến cho ta có động lực, tiếp tục chơi như thế này thì không phải sẽ trở nên càng nhàm chán.
Những võ giả xem chiến sụp đổ.
Cuộc chiến giành Đế Vị chính là đại sự duy nhất bên trong Chân Vũ Thần Vực nhưng trong mắt hắn lại là một trò chơi nhàm chán? Việc này có chút quá mức!
Vân Phi Dương nhún vai, nói:
– Ta sẽ hết sức.
Lại nửa canh giờ chiến đấu trôi qua, năm trăm người chiến thắng, năm trăm người thua cuộc bị đào thải.
Sau khi nghỉ ngơi một chút.
Thiên Đạo mở ra vòng giao đấu thứ ba.
– Hưu!
Không bao lâu, Vân Phi Dương bị truyền tống đi ra.
Về phần đối thủ vòng thứ ba, sớm đã bị đưa ra ngoài.
– Ngươi vẫn chậm hơn ta.
Lão Tử Bất Bại lại nhanh chóng kết thúc giao đấu trước một bước.
– Không quan trọng.
Vân Phi Dương đối với vấn đề nhanh chậm hoàn toàn không quan tâm.
Hắn thấy, chỉ cần có thể đánh bại đối thủ đạt được thắng lợi thì đã đủ.
Vòng giao đấu thứ ba đã kết thúc.
Lần này hai trăm năm mươi người chiến thắng được tiếp tục, đào thải hai trăm năm mươi người.
Rất nhiều võ giả tặc lưỡi cảm thấy thật thoải mái, bởi vì nhân số tuy càng ngày càng ít, nhưng chiến đấu lại ngày càng thật đặc sắc.
Nhưng những người đến đây trợ uy, các cao tầng thì từng người bắt đầu nơm nớp lo sợ.
Thậm chí âm thầm cầu nguyện, nếu như gặp phải đối thủ cường thế, chỉ sợ dòng chính nhà mình không có cách nào thắng được, họ càng hy vọng sẽ gặp được Vân Phi Dương, mà không phải gặp phải Lão Tử Bất Bại.
Vì cái gì?
Bởi vì ba vòng trước, người bắt cặp với Lão Tử Bất Bại trở thành đối thủ của hắn, đều không có ai trở thành ngoại lệ, toàn bộ bọn họ đều chết thảm.
Phi Dương ngược lại ôn nhu hơn nhiều.
Hắn gặp được người có tư cách, tuy rằng cuối cùng vẫn bại, nhưng ít ra họ vẫn còn toàn thân trở ra, thậm chí ngay cả vết thương nhẹ đều không có.
Các đại thế lực hao phí các loại tư nguyên, bồi dưỡng được người kỳ tài ngút trời, tuyệt đối là rất khổ tâm và khó khăn.
Trước tới tham gia cuộc chiến giành Đế Vị này, nếu như đoạt được Đế Vị, tuyệt đối là đại hỷ sự, nếu như không chiếm được cũng coi là một chuyến đi để lịch luyện, không ai hi vọng muốn bọn hắn chết thảm trên lôi đài.
Hưu! Hưu!
Hai trăm năm mươi người đủ tư cách bị phân ra tiến vào bên trong một trăm hai mươi lăm không gian độc lập khác, mở ra vòng chiến đấu thứ tư.
Lần này, Vân Phi Dương mặt đối mặt với đối thủ thực lực có chút mạnh mẽ, cũng chỉ vẻn vẹn hao phí một chút thời gian, đã đánh bại hắn.
Không hề nghi ngờ.
Lão Tử Bất Bại lại đi ra trước một bước.
Về phần đối thủ của hắn tất nhiên cũng đã chết thảm trên lôi đài.
– Đáng giận!
– Đây chính là một người điên!
Rất nhiều người xem chiến đấu đều nhao nhao kêu la.
Bọn họ ưa thích quan sát chiến đấu kịch liệt là thật nhưng tên này rõ ràng có thể đánh bại đối thủ một cách dễ dàng, sao hắn lại nhất định phải hạ độc thủ chứ, hành vi này khiến họ rất khó chịu.
– Con của ta!
Phụ thân người có tư cách chiến đấu chết thảm song quyền nắm chặt, trừng muốn rách cả mí mắt nói:
– Con yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho con!
Những nhóm người có con, người nhà đủ tư cách thi đấu cũng dùng ánh mắt căm tức nhìn Lão Tử Bất Bại, trong hai con ngươi sát ý không có mảy may che giấu.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi thật giống như khiến cho nhiều người tức giận.
Lão Tử Bất Bại phách lối cười nói:
– Một đám rác rưởi mà thôi, nếu như dám chọc ta, thanh lý hết là được.
– …
Vân Phi Dương trầm mặc.
Tên này sát tâm rất nặng.
Những võ giả của các gia tộc kia nếu quả thật muốn đi chọc hắn, khẳng định sẽ cùng với rác rưởi như nhau bị hắn thanh lý hết.
Sau khi kết thúc vòng giao đấu thứ tư.
Vốn dĩ ở hiện trường có hai ngàn người có tư cách chiến đấu bị đào thải chỉ còn lại một trăm hai lăm người.
– Hoắc lão, hiện tại đã xuất hiện số lẻ, tiếp theo thì phải làm sao so đấu đây?
Có người quan sát chiến đấu hỏi.
Người được gọi là Hoắc lão cũng chính là lão giả đã từng tận mắt chứng kiến cảnh Vân Thượng Thanh đăng cơ xưng Đế, hắn nói:
– Lúc này, cần phải có một người bị bỏ trống.
– Hưu!
– Hưu!
Vừa dứt lời, một trăm hai mươi bốn người có tư cách bị truyền tống đến trong không gian, duy chỉ để lại một người.
Rất nhiều gia tộc cao tầng thấy thế, nhất thời tâm trạng liền buông lỏng một hơi, bởi vì người có đó không phải người nào khác mà chính là Lão Tử Bất Bại!
Còn tốt, còn tốt.
Tên này được bỏ trống.
Nếu như bắt cặp đến dòng chính nhà mình, kết quả khẳng định bọn họ chắc chắn phải chết.
– Oanh!
– Oanh!
Thời khắc mọi người ở đây suy nghĩ miên man, phía trên màn sáng đã truyền ra tiếng nổ vang, rất nhiều người có tư cách đã bắt đầu chiến đấu kịch liệt.
Tiến vào vòng thứ sáu chỉ có sáu mươi hai người, cho nên đến thời khắc mấu chốt này, rất nhiều người có tư cách đã chân chính bạo phát lực lượng của mình, thậm chí họ đã vận dụng át chủ bài của mình.
Chỉ nhìn từ màn sáng thôi đã biết trận chiến này đánh tuyệt đối đặc sắc.
Rất nhiều người xem chiến đấu nhìn lên mà khẩn trương theo, khi thì reo hò, khi thì nín hơi, tâm tình có đầy đủ biến động.
Nhưng mà…
Bên trên màn sáng chỗ Vân Phi Dương, lại diễn ra phong cách hoàn toàn khác biệt, bởi vì người có tư cách kia, vô luận bạo phát như thế nào, làm sao thi triển át chủ bài, đều khó mà phá mất kết giới của hắn.
– Oanh!
– Oanh!
Lực lượng cường thế lần nữa đánh vào bên trên kết giới, người có tư cách xuất hiện ánh mắt uể oải, sau cùng ủ rũ đi ra khỏi không gian.
Trong thời gian ngắn hắn đã thi triển ra toàn bộ át chủ bài của mình, cũng phát huy lực lượng đến cực hạn, kết quả vẫn không có cách nào rung chuyển kết giới, hắn biết rõ chính mình cùng Vân Phi Dương chênh lệch thực lực quá lớn.
Đã như vậy, cần gì phải tiếp tục đánh.
– Đinh Nhất Hải, đào thải!
Một giọng nói cẩn trọng vang lên, Vân Phi Dương bị truyền tống đến trên lôi đài, lần này lại nhanh hơn Lão Tử Bất Bại một bước, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía màn sáng.
– Oanh!
– Oanh!
Bên trên màn sáng, Lão Tử Bất Bại đang giao thủ cùng một người đủ tư cách, sau khi bạo phát thực lực, tên đó rõ ràng đã đạt tới thực lực có thể so với cấp Tiên Đế.
Vân Phi Dương nỉ non nói:
– Khó trách hắn lại đi ra chậm.