Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2075
“Oanh!”
Một tiếng oanh kích mạnh mẽ truyền đến, nắm tay Vân Phi Dương đánh vào bụng Đệ Nhất Tiên Vương.
Đánh đến mức năng lượng táo bạo hóa thành liên y không ngừng lan tràn ra ngoài.
Gặp phải oanh kích, tròng mắt Đệ Nhất Tiên Vương cả kém trừng ra ngoài, biểu hiện trên mặt vô cùng dữ tợn.
Một quyền này của Vân Phi Dương chỉ vận dụng năm thành lực lượng, nhưng đánh trên người hắn nổ tung.
– Sao…Làm sao có thể?
Đệ Nhất Tiên Vương tiếp nhận đau đớn kịch liệt, ánh mắt hiện ra vẻ khó tin.
Người bị phái tới nhìn như võ giả phổ thông lại có thể bộc phát ra cường lực, quả quá dọa người!
“Phốc.”
La Mục cười ha hả.
Nhìn thấy gia hỏa kia bị ngược thảm, tâm tình hắn thật sự thoải mái.
Đệ Nhất Tiên Vương hiện tại đã không thể phách lối, bởi vì hắn đã bị Vân Phi Dương dùng một quyền đánh trọng thương.
Nhưng.
Bi kịch chính là…
Vân Phi Dương thu quyền, cười nói.
– Chiêu thứ nhất, còn hai chiêu nữa.
Đệ nhất Tiên Vương kém chút khóc thành tiếng.
– Bằng hữu…Bằng hữu…
Hắn chịu đựng thương thế, yếu ớt nói.
– Ta…Ta thấy…Không tốt lắm…Thôi quên đi.
Vân Phi Dương nói.
– Ngươi nói muốn để ta đánh ba chiêu, ta há lại để ngươi mất mặt?
Đệ Nhất Tiên Vương nếu như còn sức, hận không thể giơ tay lên quất vào gương mặt mình.
Thể hiện làm gì.
Giả danh cái gì.
“Vù vù!”
Vân Phi Dương lần nữa ngưng tụ lực lượng vào nắm tay.
– Ngươi thấy lực lượng chiêu thứ hai thế nào? Muốn ta tăng thêm chút sức mạnh không?
Đệ Nhất Tiên Vương khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó…lại muốn mạnh hơn một chút, ăn một quyền trước đã muốn ngỏm củ tỏi rồi.
“Oanh!”
Đúng vào lúc này, Vân Phi Dương lại hung hăng đánh vào bụng Đệ Nhất Tiên Vương, lực lượng bạo phát mạnh mẽ để hắn thống khổ hét thảm lên.
Khóe miệng mọi người co giật.
Đệ nhất cường giả Vương cấp năm trăm năm trước, bây giờ đột phá nên xuất thế có thể so với Tiên Đế cấp, lại bị một võ giả chà đạp dễ như trở bàn tay!
– Còn một quyền.
Vân Phi Dương lần nữa giơ nắm tay.
– Đừng…Đừng…Đừng…
Đệ Nhất Tiên Vương sợ hãi, yếu ớt nói.
– Ta…Nhận thua…Ta nhận thua!
Quyền thứ nhất, kinh mạch bị hao tổn.
Quyền thứ hai, lục phủ ngũ tạng bị hao tổn.
Nếu như lại phải chịu thêm một quyền, hắn chết mất!
“Xoát!”
Vân Phi Dương lần nữa đánh tới, nhưng mang theo lực lượng cũng không cao, chỉ đánh bay Đệ Nhất Tiên Vương, âm thanh ầm ầm vang lên ngoài thành..
– Vô địch Vương cấp?
Hắn thản nhiên nói.
– Không có gì hơn cái này.
Đệ nhất Tiên Vương hung hãn đi đến Đế Thành khiêu khích, kết quả bị ba quyền Vân Phi Dương ngược không còn một mảnh, rung động võ giả xem chiến.
Đồng thời cũng rung động đám người ẩn thân đi vào Đế Thành, bọn họ đều cảm thấy tâm thần bất ổn.
Đương nhiên.
Bên trong có những người khinh thường chú ý.
Dưới cái nhìn của họ, đánh bại một Tiên Vương tự cao tự đại không có gì tốt để kiêng kị.
Người trẻ tuổi năng nổ nhiệt huyết, lại có ngạo khí.
Càng là người trẻ tuổi có thiên tư tuyệt hảo càng sẽ không cho rằng mình yếu hơn Vân Phi Dương.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng rất nhiều người đều xem Vân Phi Dương chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất.
Đệ Nhất Tiên Vương đến đây khiêu khích chỉ là khúc nhạc dạo, không trở ngại cho nhiều võ giả cùng người có tư cách tiến vào Đế Thành.
Mà Vân Phi Dương đứng trên tường thành, ánh mắt nhìn về phương xa, tựa như đang chờ ai đó.
Lâm Chỉ Khê đi tới.
– Chàng đang chờ Lão Tử Bất Bại?
– Ừm.
Vân Phi Dương đáp.
Sắp bắt đầu cuộc chiến giành Đế vị, uy hϊế͙p͙ lớn nhất đối với hắn hẳn là vị này.
– Hắn đã tới.
Lâm Chỉ Khê nhìn về phía ngoài thành.
Đường đi có vẻ hoang vu, một tên đầu đội mũ rộng vành, khoác hắc y đang chầm chậm đi tới.
Dưới ánh mặt trời xế chiều, bóng lưng hắn bị kéo lớn vô hạn phảng phất như một ma quỷ đáng sợ.
Lão Tử Bất Bại.
Trên đường đi còn có rất nhiều võ giả khác, họ vốn đang vừa nói vừa cười, từ sau khi hắn vừa xuất hiện, từng người không hẹn mà im bặt.
Mọi người nhìn nam tử mang mũ rộng vành mặc áo đen, cảm thụ cỗ khí tức kia, ánh mắt đều sợ hãi.
Trực giác nói cho bọn hắn biết, người này rất đáng sợ, rất khủng bố!
“Đạp, đạp.”
Lão Tử Bất Bại cách Đế Thành rất xa, nhưng mỗi một bước đi, âm thanh đều có thể nghe được rõ ràng.
Giống như trong khoảnh khắc hắn nhấc chân, toàn bộ thế giới đều trở nên an tĩnh.
Lâm Chỉ Khê ngưng trọng nói.
– Hắn cũng đã lĩnh ngộ được pháp tắc không gian.
– Hắn thật không tệ.
Vân Phi Dương chau mày.
Lần thứ ba hắn cùng Lão Tử Bất Bại gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp Lão Tử Bất Bại đều mang đến cho hắn cảm giác đối phương mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Một bước, hai bước.
Dần dần, Lão Tử Bất Bại đứng ngoài cửa Chấn Thiên Đế Thành, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu hiện ra gương mặt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Hắn đang nhìn Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương cũng đang nhìn hắn.
Hai người không nói chuyện, trong lúc vô hình như có hai cỗ lực lượng đang điên cuồng va chạm vào nhau, đến mức không gian cũng bắt đầu run rẩy.
Lâm Chỉ Khê đứng bên cạnh biết, hai người lấy không gian pháp tắc để đối kháng, một loại sức mạnh không cách nào dùng mắt thường quan sát.
“Ông! Ông!”
Không gian bên ngoài Đế Thành run rẩy với tần suất càng nhanh, tạo nên từng tầng liên y.
– Có chút không ổn.
– Chúng ta vẫn lui xa một chút.
Võ giả đứng gần đều cảm nhận được sự không ổn, nhao nhao rút lui về phía sau, bảo trì một khoảng cách nhất định với không gian đang run chuyển.
“Bành! Bành!! “
Nhưng, khi bọn hắn vừa mới lui lại, không gian nhất thời nổ tung liên tiếp trước cửa thành, hư không loạn lưu gào thét.
– Nguy hiểm thật!!
Những võ giả nhanh chân trốn được cảm thấy mình thật may mắn vì đã chạy nhanh, nếu không, thân thể trong khu vực nổ, khẳng định sẽ chết!
“Vù vù!”
Hư không loạn lưu ở cửa thành điên cuồng gào thét như đao kiếm sắc bén.
Vân Phi Dương cùng Lão Tử Bất Bại một người đứng trên tường thành, một người thì đứng ở cửa thành, khóe miệng không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Rất nhiều võ giả co giật khóe miệng, lại lo lắng bị tác động đến, nhanh chóng lui lại.
Vân Phi Dương nói:
– Không lâu sau sẽ cử hành tranh đấu Đế Vị, sẽ là chiến trường của hai người chúng ta quyết định thắng thua.
– Ta cũng cho rằng như vậy.
Lão Tử Bất Bại nói.
Trong thành trì, đám người có tư cách tiến vào đều nhíu mày.
Bọn họ nghe được, người áo đen mang mũ rộng vành cũng có Tiên Đế lưu quang, hắn cũng tới tham gia gianh Đế Vị.
Chỉ có một Vân Phi Dương đã thấy đủ đau đầu.
Bây giờ lại xuất hiện một nam tử thần bí.
Xem ra, Đế Vị chi tranh lần này sẽ là một trận ác chiến rất khó khăn.
Lão Tử Bất Bại chỉ so pháp tắc không gian cùng Vân Phi Dương một chút, sau đó tiến vào Đế Thành, nhưng hắn đã mang lại cho những người có tư cách tham gia áp lực không nhỏ.
“Hưu!”
Ngày hôm sau, giữa bầu trời Chân Vũ Thần Vực xuất hiện lưu quang màu sắc sặc sỡ, vung vãi ngay trung ương Chấn Thiên Đế Thành.
Giọng nói của Thiên Đạo truyền đến.
– Tất cả những người có tư cách hãy vào vị trí, trời sáng, Đế vị chi tranh sẽ chính thức bắt đầu.
– Rốt cục cũng đến!
– Những năm nay ta bế quan tu luyện, bây giờ có thể thi triển quyền cước rồi!
Những người có tư cách tham gia đều nắm chặt hai tay, ánh mắt lấp lóe chiến ý.
Võ giả sớm chạy đến xem náo nhiệt cũng vô cùng hưng phấn.
Dưới cái nhìn của bọn họ, có thể tận mắt thấy những kỳ tài ngút trời tranh đoạt Đế Vị, tuyệt đối là một sự việc hạnh phúc nhất trên đời.