Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2064
–
Trung niên thô cuồng từng đùa giỡn Trầm Tiểu Vũ chết trong tay Lý Thanh Dương khiến Vân Phi Dương bất ngờ.
Tình huống gì thế? Ba người bọn họ hẳn là một đội, vì sao lại giết đồng đội mình?
Vân Đại Tiện Thần cũng không biết, trung niên cùng một tên võ giả khác dù có được trang bị không đến nỗi tệ nhưng từ đầu đến cuối đều chưa từng giết một người, chỉ ăn bám.
– Lý Thanh Dương!
Một tên khác võ giả cả giận quát.
– Ngươi làm vậy có ý gì?
“Xoát!”
Lý Thanh Dương nhẹ nhàng vung tay, dao găm lấp lóe hàn quang đâm vào trước ngực đối phương, âm u cười nói.
– Ngươi cũng không có tư cách được sống sót.
– Ngươi…
Tròng mắt võ giả kia từ từ co vào, sau cùng ngã xuống.
Nguyên bản còn có năm người nhưng Lý Thanh Dương vừa mới tự xử hai gã đồng bọn, vậy thì chỉ còn lại có ba người: Hắn, Vân Phi Dương, Trầm Tiểu Vũ.
– Hai vị.
Lý Thanh Dương xoay người, một bên lau máu tươi trên dao găm, một bên cười nói.
– Trò chơi này đến hồi kết.
Nụ cười kia rất âm u, rất quỷ dị.
Mẹ.
Gia hỏa thật quỷ dị.
Vân Phi Dương cười nói.
– Bằng hữu, ngay cả đồng bọn của mình ngươi cũng ra tay, có phải có chút tàn nhẫn?
– Tàn nhẫn?
Lý Thanh Dương cười nói.
– Tất cả người ở đây đều là một đám người xa lạ không mong muốn tụ tập với nhau. Có trời mới biết được nếu ta không ra tay thì bọn chúng có bỏ qua hay không.
Vân Phi Dương nghe ra ba người này không ai biết ai, hẳn trước khi tiến vào tiến vào Tuyệt Địa mới lâm thời kết tổ đội.
Đúng vậy.
Trong thế giới nhân tâm hiểm ác này.
Một người đồng đội lạ lẫm đang đứng phía sau, ai biết được hắn có đâm cho ta một nhát dao hay không!?
Huống chi, có rất nhiều trang bị cực phẩm.
Vân Phi Dương cười nói.
– Vì phòng ngừa xảy ra chuyện không muốn, tiên hạ thủ vi cường?
– Hai rác rưởi mà thôi.
Lý Thanh Dương thản nhiên nói.
– Bọn chúng không đến mức để cho ta phải cẩn thận, ta không muốn chơi cùng chúng nữa.
– …
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Chỉ không muốn chơi cùng thì lập tức giết chết đồng đội, tính cách tên này quá âm hiểm, quá tàn độc.
– Được rồi.
Lý Thanh Dương nói:
– Cái trò chơi nhàm chán này sẽ lập tức kết thúc ngay lúc mà ta giết chết các ngươi.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ngươi chắc chắn như vậy? Tại sao chúng ta chết mà không phải ngươi chết?
Lý Thanh Dương nói.
– Chẳng lẽ hai vị cho rằng hai vị có thể giết chết ta?
“Xoát!”
Vân Phi Dương lấy Liệt Thiên Phủ cấp tám, cười nói.
– Không thử làm sao mà biết được. .
Nếu như ở bên ngoài, hắn không khẳng định có thể giết được đối phương. Nhưng bây giờ trong Tuyệt Địa, tu vi mọi người đều bị phong ấn, chỉ dựa vào trang bị.
Lý Thanh Dương lắc đầu.
– Tiểu tử, ta vừa nói xong, muốn tỷ thí tiễn pháp, ngươi lấy rìu làm gì?
– Được!
Vân Phi Dương cất Liệt Thiên Phủ, lấy ra Xuyên Vân Nỗ.
Lý Thanh Dương vung tay lên lấy Xạ Nhật Thần Cung ra, lui về sau.
– Chúng ta đều lui lại trăm trượng xem ai có thể giết chết đối phương.
– Không vấn đề gì.
Lúc này Vân Phi Dương cũng lui lại.
Rất nhanh, hai người cách nhau trăm trượng, mỗi người đều dừng lại.
– Tiểu tử.
Lý Thanh Dương cười nói:
– Xuất tiễn đi.
Vân Phi Dương rất phiền muộn, cảm giác bị xem thường.
“Xoát!”
Hắn lấy ra mũi tên, đặt vào trọng nỗ.
“Hưu!”
Nhẹ nhàng bóp cò, mũi tên bắn ra trong nháy mắt hình thành một đạo lưu quang.
Lý Thanh Dương vẫn đang cười phảng phất như không để ý mũi tên đang phóng tới mình.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Đối phương bình tĩnh như thế, chẳng lẽ có tự tin có thể tiếp được một tiễn này?
“Xoát!”
Vào lúc này, Lý Thanh Dương động.
Hắn nhanh chóng cài tên, dựng Xạ Nhật Thần Cung, cấp tốc kéo dây cung rồi thả ra.
Quá trình này có thể nói như mây bay nước chảy, một mạch mà thành!
“Hưu!”
Mũi tên bắn ra hóa thành một đạo lưu quang mang theo kình phong như mãnh thú gầm thét.
“Bành”
Mũi tên Lý Thanh Dương trực tiếp va chạm vào mũi tên Vân Phi Dương, làm nó nổ tung, cuốn lên trận trận kình phong.
– Thật chính xác!
Trầm Tiểu Vũ nhìn mà ngây ngốc.
Có thể trong thời gian cực ngắn bắn trúng mũi tên của Vân Phi Dương, tiễn pháp quả nhiên xuất thần nhập hóa!
– Cao thủ!!
Vẻ mặt Vân Phi Dương nghiêm túc.
Dưới tình huống không có tu vi cùng tiên niệm mà chặn lại được mũi tên của mình, không có tiễn pháp thì rất khó làm được!
– Tiểu tử.
Lý Thanh Dương cười nói.
– Mũi tên vừa rồi của ngươi bắn rất chuẩn, thế nhưng lại thiếu khuyết một cỗ khí thế.
– …
Vân Phi Dương yên lặng không nói gì!
Lý Thanh Dương nói tiếp.
– Dù kiếm đạo, Đao Đạo, hay bất cứ thứ vũ khí gì đều có chung một đặc điểm, cả hai hoàn mỹ dung hợp.
Nói xong, lần nữa lắp tên.
– Ta sẽ cho ngươi thấy tầng thứ “người là tiễn, tiễn là người”!
“Hưu”
Vừa dứt lời, mũi tên thoát khỏi dây cung lao đến.
Khí lãng ngưng tụ trên đầu mũi tên lần nữa hóa thành một đầu mãnh thú.
Vân Phi Dương đứng cách trăm trượng, tâm thần rung động.
Một khắc này, hắn cảm giác mình triệt để bị khóa chặt, cho dù muốn tránh cũng không thánh được.
“Vù vù!”
Mũi tên bay nhanh đến, khí lãng gào thét càng thêm hung hãn, lại phảng phất như một đầu mãnh thú mở miệng rộng chuẩn bị cắn nuốt mục tiêu.
“Hưu”
Cuối cùng, mũi tên kèm theo lưu quang bay qua mặt Vân Phi Dương, khí lãng mạnh mẽ quấy rối sinh ra cảm giác đau đớn.
“Ai nha.”
Lý Thanh Dương nói.
– Bắn chệch rồi.
– …
Vân Phi Dương đứng tại chỗ, thần sắc càng trở nên nặng nề.
Người này lý giải tiễn pháp cực mạnh, tuyệt không có khả năng bắn chệch. Vừa rồi, nhất định cố ý.
– Tiểu tử.
Lý Thanh Dương cười nói:
– Tiễn tiếp theo cũng không có may mắn vậy đâu.
Nói xong, lần nữa cài tiễn vào.
Trong lòng bàn tay Vân Phi Dương dần dần chảy ra mồ hôi.
Nói thật, hắn hoàn toàn không có sức đối mặt gia hỏa có tiễn pháp siêu cường này.
“Xoát!”
Vào lúc này, Lý Thanh Dương lần nữa buôn dây cung, mũi tên bắn ra mang theo lực lượng càng mạnh hơn.
Vân Phi Dương muốn phản kích, muốn bắn tên, nhưng hắn cũng biết tiễn pháp của mình không bằng của đối phương.
“Đạp.”
Nhưng vào lúc này, Trầm Tiểu Vũ đi tới, che trước người hắn.
– Tiểu Vũ!
Vân Phi Dương đại biến, quát to.
– Nhanh tránh ra!
Vũ khí Lý Thanh Dương cầm chính là Xạ Nhật Thần Cung cấp chín, mũi tên mang theo lực lượng cực mạnh, chiến giáp và phòng ngự của nàng tuyệt đối không đỡ nổi.
Trầm Tiểu Vũ như không nghe thấy, vẫn đứng trước người Vân Phi Dương.
– Không!
Vân Phi Dương giận dữ hét lớn.
Vừa mới mở miệng, hắn đã thấy mũi tên đột nhiên ngoặt một cái, cắm trên sườn núi phía xa.
Vân Phi Dương nhất thời buông lỏng một hơi, vội vàng đi đến trước mặt Trầm Tiểu Vũ
– Có phải nàng bị điên rồi hay không?
Trầm Tiểu Vũ cười nói.
– Không có!
– …
Vân Phi Dương im lặng, ngăn trước người nàng, giơ trọng nỗ lên, khóa chặt Lý Thanh Dương.
– Yên tâm đi.
Trầm Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, cười nói.
– Vương gia gia sẽ không tổn thương ta.
Vương gia gia?
Vân Phi Dương giật mình.
– Ha ha ha.
Lý Thanh Dương thoải mái cười nói.
– Ngươi…tiểu nha đầu này cũng nhanh nhạy đấy. Nhanh như vậy đã đoán ra thân phận của Vương gia gia rồi.