Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2063
–
Đối với chuyện mình phải chăng nắm giữ huyết mạch, Vân Phi Dương cấp thiết muốn biết, nhưng sư tôn Thái Vũ không ở đây, không có Huyết Mạch Trì nghiệm chứng, cho nên chỉ có thể nén trong lòng.
– Tính toán.
Dần dần tỉnh táo lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía màn sáng, nhìn con số hơn ba mươi người còn thừa, nói:
– Lúc này, cần quan tâm việc như thế nào mới có thể sống đến sau cùng.
“Đạp đạp đạp!”
Ngưu Thú tăng thêm tốc độ, xuyên qua rừng núi.
Vân Phi Dương một thân trang bị đỉnh cấp, quang minh chính đại phi nhanh, hoàn toàn không sợ bị võ giả tiềm phục tại chỗ tối để mắt tới, thậm chí ước gì bọn họ giết tới.
Đáng tiếc.
Rất nhiều người biết hắn, cũng biết tên này giết Vũ Văn Khoát, khẳng định thu hoạch được Liệt Thiên Phủ cấp tám của hắn, cho nên có thể tránh thì tránh, không muốn chính diện giao thủ.
Còn có một bộ phận người sợ hãi Vân Phi Dương sẽ bạo phát thực lực, như thế, coi như toàn thân mình trang bị cấp chín cũng chỉ bị giết.
Lo lắng này có chút thừa.
Bởi vì Vân Đại Tiện Thần không có kích phát Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến, cảnh giới vẫn bị phong ấn, không cách nào vận dụng tu vi.
Nhưng.
Trên đời này, thật có người không có mắt.
Tỉ như một đoàn đội bốn người đang nghỉ ngơi chỉnh đốn tại khu vực biên giới rừng núi, bọn họ phát hiện có người ngồi Ngưu Thú lao ra, lập tức chặn đường, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
“Xoát!”
Một võ giả ngồi trên tảng đá, dựng Khinh Nỗ, cười lạnh nói.
– Dám quang minh chính đại chạy tới chạy lui, thật tìm đường chết.
Khi nói chuyện, bóp cò.
“Hưu”
Mũi tên bắn tới, mang theo kình phong.
“Ừm?”
Vân Phi Dương nghe được âm thanh, khóe miệng hiện ra khinh thường, thậm chí không huy động vũ khí đón đỡ, mặc cho ám khí đánh tới.
“Đinh!”
Mũi tên bắn trúng ngực Vân Phi Dương truyền tới tiếng giòn vang, sau đó bị đẩy lùi ra ngoài.
– Cái gì?!
Võ giả bắn tên thấy thế, kinh ngạc không thôi.
Nỏ trong tay mình đạt tới cấp sáu, uy lực cực mạnh, lại bị chiến giáp đối phương tuỳ ý cản ra ngoài?
– Chẳng lẽ…
Hắn trầm mặt.
– Chiến giáp của người này cấp bảy trở lên?
– Hahaha!
Đồng bạn bên cạnh xoa xoa tay cười nói.
– Xem ra, một nam một nữ này rất béoa!
“Đạp đạp đạp!”
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương cưỡi Ngưu Thú xông lại, Liệt Thiên Phủ cấp tám trong tay lấp lóe tia sáng chói mắt.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hàn quang lấp lóe, máu tươi chiếu rọi.
Ngưu Thú dừng lại, Vân Phi Dương nhảy xuống, đầu bốn võ giả sau lưng rơi xuống đất, thân thể ngã xuống.
“Đinh!”
“Đinh!”
“Đinh!”
Màn sáng liên tiếp xuất hiện văn tự, nội dung là Vân Phi Dương lấy Liệt Thiên Phủ cấp tám chém giết bốn võ giả.
– Quả nhiên!
– Tên kia lấy được vũ khí của Vũ Văn Khoát!
Nhìn thấy thông báo, rất nhiều võ giả không khiếp sợ chuyện Liệt Thiên Phủ cấp tám, mà chấn kinh vì không biết tên kia làm thế nào có thể trong nháy mắt giết chết bốn tên võ giả?
Làm sao làm được?
Giơ tay chém xuống bốn lần, chỉ đơn giản như vậy!
Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ rất béo, nhưng bốn võ giả đánh chủ ý hai người lại dùng sinh mệnh làm đại giá để hiểu rõ đây là tồn tại không thể trêu chọc.
Đương nhiên.
thời gian sau đó, có rất nhiều võ giả không trêu chọc Vân Phi Dương nhưng vẫn bị chém giết.
“Đinh!”
“Đinh!”
Màn sáng không ngừng xuất hiện thông báo, còn hơn ba mươi người giảm mạnh còn mười chín người.
Những người chết trong thời gian này đều bị Vân Phi Dương giết.
Chắc có người sẽ cho rằng, Vân Đại Tiện Thần thay đổi, trở nên tàn nhẫn.
Trên thực tế, đây là một trận trò chơi giết hại, hắn muốn sống, phải mang Trầm Tiểu Vũ ra ngoài, vì thế phải giết người, nếu không sẽ bị người khác giết.
“Đinh!”
“Đinh!”
Màn sáng thường cách một đoạn thời gian sẽ có một võ giả bị đào thải, sau nửa canh giờ, nhân số còn mười người.
Mà bầy thú phát cuồng vẫn cách một đoạn thời gian sẽ điên cuồng xông lên, dần dần, áp súc khu vực hoạt động đến phạm vi nhỏ.
– Ta hiểu…
Vân Phi Dương đứng trên gò núi, nhìn bầy hung thú hiện lên hình vòng tròn, nói.
– Chúng nó muốn bức người tham dự tập trung đến một chỗ.
“Đinh!”
Vào lúc này, màn sáng lần nữa hiện ra văn tự, võ giả gọi Lý Thanh Dương lại giết một người, nhân số từ mười giảm còn chín.
– Phi Dương.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Có thể sống đến bây giờ, trên thân chắc chắn có chiến giáp cùng vũ khí không tệ.
Vân Phi Dương không nói chuyện, mà dựng lên Xuyên Vân Nỗ cấp chín sau lưng, nhắm ngay bụi cỏ nơi xa, tiêu sái bóp cò.
“Hưu!”
Mũi tên bắn ra, võ giả ẩn thân trong bụi cỏ bị đánh nát chiến giáp, ngã xuống đất bỏ mình.
Lại chết một người, còn tám người.
Vân Phi Dương nói.
– Nhìn kỹ bốn phía, có lẽ có rất nhiều sát thủ đấy.
“Xoát!”
“Xoát!”
Vừa dứt lời, một võ giả mặc trang phục ngụy trang giống như bụi cỏ đột nhiên nhảy lên, vung động binh khí trong tay chém xuống.
Vân Phi Dương nghe được tiếng động, lúc này giơ Liệt Thiên Phủ vỗ xuống, trực tiếp chém vỡ binh khí đối phương.
– Người kia nhất thời ngây người.
Binh khí của mình là vũ khí cấp bảy, vậy mà bị chấn nát, quá khoa trương đi!
– Chết.
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lẽo, Liệt Thiên Phủ vung ra mang theo kình phong chém người kia thành hai nửa.
Trong khoảnh khắc, lại có một người bị đào thải.
Thời điểm Vân Phi Dương động thủ, ở một khu vực khác, người tham dự tên Lý Thanh Dương cũng dựa vào Loan Nguyệt Thần Cung cấp chín bắn giết hai võ giả.
“Đinh!”
“Đinh!”
Con số hiện ra trên màn sáng bây giờ chỉ còn năm.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Không tính hai chúng ta, còn có ba người tham dự.
Nhưng vào lúc này, hắn phát hiện khu vực phía dưới gò núi, ba võ giả đi tới, trong đó một người cõng cung, trong tay hai người kia cầm đao kiếm.
“Hahaha.”
Một người trong đó cười to.
– Không nghĩ tới hai người tiến đến sau cùng có thể sống đến bây giờ.
Trầm Tiểu Vũ nhíu mày.
Bởi vì người trung niên nói chuyện thô cuồng là gia hỏa đùa giỡn mình lúc trước khi tiến vào tuyệt địa!
Vân Phi Dương ngược lại không để ý hai tên võ giả cầm đao kiếm, mà khóa chặt ánh mắt trên thân võ giả cầm cung.
– Ngươi là Lý Thanh Dương?
– Không sai.
Lý Thanh Dương cười đáp.
Mày Vân Phi Dương nhíu lại càng chặt.
Bởi vì quanh thân người này tản ra khí tức nhàn nhạt, không thể nhìn trộm thực lực chân chính.
Tuy cảnh giới bị áp chế, nhưng lấy thực lực của Vân Phi Dương, đừng nói Vương cấp, dù Đế cấp cũng có thể tuỳ ý cảm giác.
Bây giờ một trung niên nhìn qua có ba mươi, năm mươi tuổi lại không cách nào nhìn ra cảnh giới gì, điều này để hắn ý thức được đối phương tuyệt đối là một cao thủ thâm tàng bất lộ!
– Tiểu tử.
Lý Thanh Dương cười nói.
– Ngươi dùng nỏ giết người cũng không ít, chúng ta so tiễn pháp một lần không đây?
Trung niên nhân thô cuồng bên cạnh không nhịn được nói.
– Đừng lãng phí thời gian, giết chết hai người bọn hắn, mau mau rời khỏi địa phương quỷ quái này.
“Phốc!”
Vừa dứt lời, một thanh dao găm sắc bén đâm vào ngực hắn.
“Ngươi…”
Trung niên thô cuồng muốn rách cả mí mắt, vừa mở miệng thì ầm vang ngã xuống, khí tuyệt thân vong.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Bọn họ không phải một đám? Sao lại tàn sát lẫn nhau?
Lý Thanh Dương chùi chùi vết máu trên dao găm, thản nhiên nói.
– Mặt hàng một đường bám theo ta tới đây có tư cách gì còn sống rời khỏi tuyệt địa?