Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2059
–
Lần thứ hai Trầm Tiểu Vũ xuất đao, trực tiếp chém vỡ chiến giáp cấp ba của Hà Hành Uyên, cũng đánh ngã xuống đất.
Hạ gục người cũng khá bình thường, nhưng mà văn tự hiện ra trên màn sáng lại làm cho rất nhiều võ giả hết hồn.
Tại sao?
Phải biết trong khoảng thời gian này lần lượt có người bị đào thải.
Mà đại bộ phận đều vì vũ khí cấp một cấp hai, còn về chết dưới vũ khí cấp ba thì tương đối ít thấy, cấp bốn chỉ có một người.
Đột nhiên, có người cầm cấp sáu vũ khí đánh bại một võ giả, quả thật vô cùng rung động!
– Không phải chứ?
Vân Phi Dương há hốc mồm.
– Vũ khí cấp sáu?
Tuy không hiểu rất nhiều chuyện trong tuyệt địa, nhưng hắn có thể xác định, vũ khí cấp số càng lớn, uy lực càng mạnh!
Hà Hành Uyên bị trảm ngã, giờ phút này rốt cuộc minh bạch, tại sao đại đao cấp bốn của mình lại trực tiếp vỡ nát!
“Ừng ực.”
Tiểu đệ nuốt một ngụm nước bọt thầm nghĩ, mình vừa rồi tiếp nhận một đao, còn có thể đứng, quả thực là kỳ tích.
Thực ra Trầm Tiểu Vũ mới đổi được Thanh Long Đao, lần đầu vận dụng, có chút ngượng tay, nếu không vừa rồi một đao hạ xuống, hắn nhất định ngã xuống tại chỗ.
– Tiểu tử.
Đột nhiên, bên tai tiểu đệ truyền đến âm thanh.
– Lúc chiến đấu, sao có thể phân tâm?
Vân Phi Dương chẳng biết lúc nào đã đứng sau lưng hắn, huy động trường kiếm trong tay, kiếm ý cường thế trong nháy mắt tràn ngập.
– Không tốt!
Tiểu đệ kinh biến.
“Bành!”
Trường kiếm trảm trên chiến giáp, làm chến giáp vỡ nát hư vô.
“Xoát!”
Vân Phi Dương thu kiếm, lần nữa huy kiếm, tốc độ đạt đến cực hạn.
Chỉ nghe phốc một tiếng, trường kiếm lấp lóe hàn quang đâm vào ngực đối phương.
“Đáp.”
Máu tươi rơi xuống từ mũi kiếm, sắc mặt tiểu đệ dữ tợn, nghiêng đầu, khí tuyệt thân vong.
Đồng đội tử vong, Hà Hành Uyên co quắp trên mặt đất cũng không có khí tức sinh mệnh.
“Đinh!”
“Đinh!”
Vân Phi Dương lấy Tuyết Kiếm cấp hai chém giết Hà Hành Lạp.
Trầm Tiểu Vũ lấy Thanh Long Đao cấp sáu chưa khai quang chém giết Hà Hành Uyên.
Hai tên võ giả trang bị tinh lương bị giết đưa tới trang bị không tệ, tỉ như chuôi chiến kích, phẩm chất tới cấp ba, mạnh hơn Tuyết Kiếm.
– Trước dùng chiến kích.
Vân Phi Dương cầm lên, tùy tiện vung vẩy, cảm giác lực lượng của mình mạnh hơn vừa rồi không ít.
“A?”
Đột nhiên, hắn phát hiện trên ngón tay Hà Hành Lạp có ánh sáng lấp lóe.
– Chẳng lẽ là không gian giới chỉ?
Không sai.
Là không gian giới chỉ.
Vân Phi Dương lấy xuống, tiên niệm hơi phóng thích, nhất thời tan vào.
Không gian trong giới chỉ cũng không lớn, bên trong có vô số vũ khí phẩm chất không tệ cùng các loại đan dược.
– Đây cũng không phải không gian giới chỉ của hắn, có thể nhặt được trong tuyệt địa.
Vân Phi Dương suy đoán.
– Phi Dương!
Trầm Tiểu Vũ đi tới.
– Ta tìm được một chiếc không gian giới chỉ trên người tên kia, bên trong cất giữ không ít đồ.
Vân Phi Dương cười nói.
– Hai người này thật mập.
“Oanh! Oanh!”
Đúng vào lúc này, tiếng vang đinh tai nhức óc từ truyền đến, chỉ thấy từng đầu hung thú như phát cuồng xông lại.
Nếu như chỉ vài đầu, Vân Phi Dương có thể nhẹ nhõm giải quyết, nhưng số lượng quá nhiều, nhiều đến đếm không hết!
– Mau chạy!
Vân Phi Dương quyết định thật nhanh, kéo Trầm Tiểu Vũ ngồi lên Ngưu Thú, chạy về phía trước.
Hắn chỉ có thể đi lên phía trước, bởi vì phía sau bị bầy hung thú bao vây, chạy về hai bên tất cũng sẽ bị nuốt hết.
Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ chạy trốn không ngừng.
Võ giả khu vực khác cũng bị bầy thú đuổi theo, liều mạng chạy trốn.
Trong lúc vô hình, bọn họ đều chạy về một phương vị, nếu không có gì bất ngờ, nhất định sẽ gặp nhau tại một khu vực nào đó.
“Oanh! Oanh!”
Bầy thú truy đuổi một thời gian thì dừng lại.
Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ một đường chạy trốn, rốt cục ra khỏi sơn lâm, đi vào trên đại thảo nguyên mênh mông.
Tầm mắt vô cùng rộng rãi, có thể rõ ràng nhìn thấy có võ giả đơn độc hoặc kết bạn chạy đôn chạy đáo ở các phương vị khác nhau.
Trong tuyệt địa chỉ có một người, hoặc một đội ngũ còn sống rời đi, cho nên bọn họ nhìn thấy mục tiêu, chỉ có một ý nghĩ, giết!
“Oanh!”
“Oanh!”
Trên thảo nguyên, đám võ giả lần lượt gặp nhau, các loại vũ khí lấp lóe ánh sáng, kịch liệt giao chiến.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Chúng ta nên tham gia cho vui không?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
– Cái này…bốn phía đều là người, trước tiên ẩn nấp để tránh bị bọn họ quần ẩu.
– Tốt.
Trầm Tiểu Vũ đè ép xúc động, yên tĩnh ngồi xuống.
Chắc vì sợ té xuống, tay nhỏ ôm eo Vân Phi Dương, mặt đỏ ửng.
Đổi lại trước kia, Vân Đại Tiện Thần có thể sẽ lâng lâng vì có mỹ nữ ôm, cảm giác kia rất mỹ diệu.
Nhưng bây giờ ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, hoàn toàn không nghĩ nhiều, chuyên chú cưỡi Ngưu Thú một đường chạy hướng về phía trước, cuối cùng đứng ở một khu vực địa thế bí mật.
– Chúng ta trước trốn ở đây.
Vân Phi Dương nói.
– Chờ bọn hắn giết gần hết, chúng ta ra cướp.
Lấy tính cách tên này, tuyệt sẽ không nghĩ đến việc sống đến sau cùng, mà muốn cướp sạch toàn bộ người tham dự!
Không có cách.
Cảnh giới bọn La Mục, Vân Lịch tiến triển quá nhanh, chỉ có thiếu chiến giáp cùng vũ khí.
Nơi này có thể tùy ý nhặt được trang bị phẩm chất cực cao, vô luận như thế nào cũng phải mang một ít ra ngoài.
– Phi Dương.
Trầm Tiểu Vũ chỉ chỉ về bụi cỏ nhỏ đằng trước.
– Nơi đó có người a?
– Có người?
Vân Phi Dương vội vàng xoay người, chỉ thấy trong bụi cỏ xanh tươi hơi run rẩy, mơ hồ có thể thấy được một thanh kiếm.
Rừng cây động là vì gió.
Nhưng thanh kiếm đang động, khẳng định không phải cắm vào nơi đó, nhất định có người!
– Đừng lên tiếng!
Vân Phi Dương cúi người, nhẹ nhàng tới gần.
“Xoát!”
Khi cách chỉ còn mấy trượng, hắn đột nhiên gia tốc, trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, hiện lên một ánh hàn quang.
“Phốc”
Tuyết Kiếm đâm vào bụi cỏ, đâm vào trên thân võ giả ngồi xổm bên trong.
“Đinh!”
Phía trên màn sáng hiện ra văn tự: Vân Phi Dương lấy Tuyết Kiếm cấp hai chém giết Hoàn Ảnh Đàm.
Ánh mắt Trầm Tiểu Vũ sắc bén, phát hiện một võ giả núp trong bụi cỏ, bị Vân Phi Dương đánh giết từ phía sau.
Người tham dự chết đi kia rất nghèo, ngay cả giáp phòng ngự thô sơ cũng không có, bị tuỳ ý mạt sát.
Bất quá, lúc Vân Phi Dương đẩy hắn ra ngoài lại trừng mắt, bởi vì đối phương mặc quần áo lại cùng màu bụi cỏ.
Càng ngoài ý muốn là.
Hắn không chỉ có một thanh trường kiếm, phía sau còn mang theo một thanh trọng nỗ.
“Xoát!”
Vân Phi Dương cầm nỏ lên, nhặt lên một mũi tên rơi dưới đất, đặt vào, cười nói.
– Ở đây cũng có cung nỏ viễn trình, tuyệt đối là tồn tại vô địch!
– Phi Dương!
Nhưng vào lúc này, Trầm Tiểu Vũ chỉ dốc núi nơi xa.
– Nơi đó có người!
Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một võ giả đang nằm sấp trên đồng cỏ, bên cạnh dựng hai cây mũi tên.
Chẳng trách mình có thể âm chết võ giả trong bụi cỏ, thì ra hắn ngồi xổm trong bụi cỏ kia chú ý trên sườn núi, mà lại bắn hai mũi tên không trúng đích.
– Nỏ viễn trình rất tốt nhưng không phải người bình thường có thể khống chế.
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi hơi giương lên, tiếp theo dựng trọng nỗ, khóa chặt võ giả nằm sấp trên đồng cỏ.
Bóp cò.
“Hưu!”
Mũi tên bắn ra, chính xác bắn trúng đầu hắn.
“Đinh!”
Màn sáng truyền đến văn tự Vân Phi Dương lấy Xuyên Vân Nổ cấp chín đánh giết Phó Địa Mạt!
– Ngọa tào!
Cúi đầu nhìn trọng nỗ trong tay, Vân Phi Dương khó tin nói.
– Trọng nỗ này cấp chín? Trâu như vậy!