Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2057
–
Sau khi tiến vào một cái nơi gọi là “Tuyệt Địa”, Vân Phi Dương phát hiện y phục mình đã bị thay đổi, vô cùng thô ráp, vô cùng rách mướp!
Cũng may còn có tướng mạo anh tuấn uy vũ chống đỡ, nếu không thì cũng không khác gì khất cái.
– Tiểu Vũ!
Vân Phi Dương hâm mộ nói.
– Chiến giáp của nàng, chỉ sợ không kém với Tiên Đế cấp!
Trầm Tiểu Vũ cười nói:
– Gian phòng trúc kia vẫn còn lại một bộ chiến giáp đó, huynh qua đó xem thử!
– Thật?
Vân Phi Dương vội vàng chạy vào.
Nghĩ thầm, nhất định phải thạy bộ y phục rách nát.
Nhưng, khi hắn tiến vào phòng trúc, nhìn thấy một bộ chiến giáp thô sơ được chế tạo từ trúc, cả người co quắp trên mặt đất.
Mẹ.
Cũng quá sơ sài đi!
Tuy không còn gì để nói, nhưng tốt xấu gì cũng hơn bộ y phục Vân Phi Dương đang mặc trên người.
“Ừm?”
Sau khi mặc chiến giáp trúc vào, hắn cảm giác cường độ phòng ngự của mình được tăng cường không ít.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Mức độ này cũng ở tầng thứ đại vị Tiên Vương!
“Sa sa sa!”
Nhưng vào lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Mới đầu Vân Phi Dương còn tưởng Trầm Tiểu Vũ, nhưng lúc mình đi vào đây thì nàng cũng tiến vào phòng trúc phía đối diện.
– Có người!
“Xoát!”
Đột nhiên, kình phong truyền đến.
“Bành!”
Vân Phi Dương còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, nhất thời cảm giác sau lưng bị vật nặng hung hăng đánh một phát.
“Đăng đăng đăng!”
Hắn lùi lại mấy bước, khí huyết sôi trào.
Cũng may mặc Trúc Giáp, nếu không vừa rồi sẽ bị trọng thương.
“A?”
– Bị Lưu Tinh Chùy cấp hai của ta oanh kích mà lại không ngã, xem ra Trúc Giáp trên người ngươi cũng không phải đồ cùi!
Bên trong phòng trúc có thêm một võ giả mặc thiết giáp, trong tay cầm một cây đại chùy.
Mẹ.
Dám đánh lén lão tử!
“Xoát!”
Vân Đại Tiện Thần giận, đột nhiên vung gậy trúc trong tay đánh tới.
Tuy thực lực bị phong ấn nhưng vẫn còn có thể động thủ. Huống hồ hắn có gậy trúc trong tay, đập xuống một kích hẳn cũng có một chút lực lượng.
Võ giả kia cười nhạo.
– Chỉ bằng Tiểu Trúc côn kia lại có thể làm thương được ta?
“Ba!”
Âm thanh thanh thúy truyền đến.
Sau khi Vân Phi Dương đập gậy trúc lên trên thiết giáp của đối phương, tay run lên.
– Đáng giận!
– Lực lượng thân thể cũng bị áp chế!
Sắc mặt Vân Phi Dương khó coi.
Hắn cũng không thèm để ý đến việc đối phương có chiến giáp phòng ngự cực mạnh, thứ khiến hắn cảm thấy tức giận là đã bị áp chế cảnh giới lại còn áp chế cả lực lượng thân thể.
Nếu tình huống bình thường, chỉ cần lấy lực lượng thân thể, Vân Phi Dương đã có thể đánh cho tên trước mặt ra bã.
Hiện tại, cảnh giới cùng lực lượng thân thể đều bị áp chế, trang bị cùng vũ khí của người ta lại tốt hơn mình, mình chỉ có một cây Tiểu Trúc côn, sao có thể đánh lại!?
– Hahaha.
Võ giả kia cười to.
– Tiểu tử, cam chịu số phận đi.
“Xoát!”
Đại chùy trong tay đột nhiên đập tới.
Ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe lãnh ý, chỉ có thể lựa chọn né tránh, bởi vì sau khi trúc giáp tiếp nhận một kích thì phòng ngự đã giảm mạnh. Bây giờ mà lại chịu một đòn nữa thì chẳng còn gì!
Nhưng cảnh giới cùng lực lượng thân thể đều bị hạn chế, ở trong căn phòng nhỏ hẹp, lại thế nào có thể né tránh đây?
“Vù vù!”
Đại chùy đánh xuống đến mang theo kình phong cường thế.
– Phiền phức!
Tròng mắt Vân Phi Dương co vào.
“Phốc!”
Mắt nhìn thấy đại chùy kia chuẩn bị đánh xuống, một đạo hàn quang hiện lên từ phía sau.
“Phù phù!”
Võ giả kia lúc này quỳ một chân trên đất, phần lưng thiết giáp hiện ra một vết đao chém thật sâu, máu tươi chảy ròng.
“Hừ.”
Trầm Tiểu Vũ vượt qua người hắn, nhấc đại đao thiêu thiêu mi nói.
– Người nào cũng đừng hòng thương tổn hắn!
Vân Phi Dương núp phía sau, nhất thời cảm động suýt ôm lấy chân nàng kêu khóc.
– Tiểu Vũ, đến quá đúng lúc a!
– Đáng…đáng giận!
Võ giả gian nan ngẩng đầu, nhìn Trầm Tiểu Vũ mặc chiến giáp, trong tay cầm đại đao, căm hận nói.
– Không nghĩ tới ngươi lại nhặt được vũ khí tốt như vậy!
“Ách?”
Vân Phi Dương giật mình.
Đừng bảo trang bị ở đây đều có được bằng việc lụm nhặt trong phòng trúc nghe?
Nhớ đến hình ảnh đi nhặt đồ vừa rồi, Vân Phi Dương tỉnh ngộ.
– Ta biết rồi, bên trong Tuyệt Địa này rải rác rất nhiều các loại vũ khí, chiến giáp, đan dược,…!
Bằng vào trường đao phẩm chất cực cao trong tay, Trầm Tiểu Vũ phá đi phòng ngự của chiến giáp, chém hắn bị thương.
Vân Phi Dương sau khi được cứu nghênh ngang đi tới, nhẹ nhàng giơ gậy trúc, cười nói.
– Bây giờ ta đã có thể làm ngươi bị thương được chưa?
Võ giả kia không nói gì, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hắn hiện tại bị trọng thương, mất năng lực phản kháng. Đừng nói gậy trúc, cho dù chỉ một ngón tay cũng có thể giết chết hắn.
– An tâm lên đường đi.
Vân Phi Dương huy động Tiểu Trúc côn hung hăng đập xuống, trực tiếp đánh lên đầu hắn, trong nháy mắt óc bay tứ tung.
Đối với kẻ muốn giết mình, hắn tuyệt không thủ hạ lưu tình.
“Đinh!”
Sau khi võ giả kia bị đánh chết, màn sáng nổi lên dòng chữ: Vân Phi Dương lấy Gậy Trúc cấp một trợ giúp Trầm Tiểu Vũ đánh giết Tôn Thủy Miểu.
– Cấp một?
Trong tầm mắt của hắn, hắn nhìn thấy tên của mình cùng phẩm chất của gậy trúc, khóe miệng co giật.
“Hưu!”
Đúng vào lúc này, con số to nhất trên màn sáng từ 93 thành 92.
– Nhanh như vậy đã có tám người bay màu?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Phải biết, từ lúc tiến vào tuyệt địa cho đến bây giờ, hắn cũng mới đi vào phòng trúc kiếm được cây gậy trúc và giáp trúc.
– Đừng lo lắng.
Trầm Tiểu Vũ nói.
– Chúng ta nhanh đi tìm chỗ khác có lẽ khác sẽ kiếm được đồ tốt hơn.
“Ừm.”
Vân Phi Dương gật đầu.
Nhưng mà trước khi đi, hắn lấy đi đại chùy của Tôn Thủy Miểu, cũng mặc thiết giáp của hắn lên người.
– Phi Dương!
Nhưng vào lúc này, Trầm Tiểu Vũ vừa mới ra khỏi phòng trúc đã hô to.
– Mau đến đây, có một con hung thú!
“Ừm?”
Vân Phi Dương đi tới, chỉ thấy trên đồng cỏ cách phòng trúc không xa, một con hung thú có vẻ ngoài giống như tê giáp đang nằm sấp.
– Kỳ quái.
Hắn khó hiểu.
– Tại sao lúc trước lại không thấy?
“Đinh!”
Nhưng vào lúc này, trên màn sáng lần nữa xuất hiện dòng chữ: “Lý Thanh Dương cưỡi Thiết Kỵ Bò cấp hai đá chết Quách Cam”.
Hắn kém chút nữa lòi mắt ra ngoài.
Thái Đao, gậy gỗ thuộc loại hình vũ khí có thể giết người thì có thể hiểu được. Còn…Mẹ nó! Cưỡi bò đi đá chết võ giả, má…thế giới đảo lộn cmnr.
Trầm Tiểu Vũ cười nói.
– Con trâu này sẽ không phải Thiết kỵ Trâu đấy chứ?
Vân Phi Dương khẽ giật mình, quan sát tỉ mỉ dò xét, nói:
– Hình như là nó!
– Cái tên Lý Thanh Dương kia có thể cưỡi được nó, chúng ta hẳn cũng có thể cưỡi.
Trầm Tiểu Vũ vừa nói vừa đi qua.
– Cẩn thận…
Vân Phi Dương lo lắng hung thú sẽ chủ động công kích.
Nhưng vừa mới mở miệng, Trầm Tiểu Vũ đã cưỡi trên lưng nó, nó không những không tức giận, ngược lại còn đứng lên, ôn nhu gầm nhẹ một tiếng.
– Được rồi.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ.
– Là ta suy nghĩ nhiều.
– Mau lên đây!
Trầm Tiểu Vũ phất phất tay.
– Chúng ta cưỡi nó đi đường, hẳn có thể nhanh hơn đi bộ.
Vân Phi Dương nhịn không được cười nói.
– Một con trâu, có thể nhanh đến mức nào?
“Đạp đạp!”
Giữa rừng núi, Ngưu Thú bước đi như bay, tốc độ cực nhanh.
Vân Phi Dương ngồi trên lưng, tóc bị thổi loạn, khóe miệng co giật.
– Rốt cuộc cái con trâu này thuộc loại chủng tộc nào mà có thể chạy nhanh như vậy!?