Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2055
–
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Tiếng nước chảy đang vang, Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ từ sườn đồi ngã xuống rơi vào dòng sông.
– Mẹ trứng! Cái cảnh bị ép phải nhảy xuống núi lại phát sinh trên người mình?
Vân Phi Dương thầm nghĩ, muốn nổi lên mặt nước bay ra ngoài, nhưng hắn phát hiện mình không thể khống chế cơ thể!
Trong nước sông như có lực lượng vô hình nào đó, không chỉ có phong tỏa thân thể, còn hạn chế Tiên Hạch.
– Chuyện gì xảy ra?
Vân Phi Dương giật mình, chỉ có thể như bèo trôi theo dòng nước đang chảy nhanh.
Cũng may, cảnh cảnh hắn cao, có thể nín thở, không đến mức bị chết đuối.
Càng lúc đi càng xa, Vân Phi Dương phát hiện đi càng ra xa thì nhiệt độ nước sông càng hạ, lạnh đến thấu xương.
Hắn nắm giữ nhiều loại hỏa diễm, có thể không cần để ý đến cái loại lạnh lẽo này. Nhưng Trầm Tiểu Vũ có thể gánh vác được cái lạnh như này sao?
– Tiểu Vũ!
Vân Phi Dương truyền âm la lên.
Trầm Tiểu Vũ nằm trong ngực hắn không đáp lại làm cho hắn có chút lo lắng.
Nhưng vào lúc này, tốc độ nước sông chảy đang giảm bớt, lực lượng trong dòng sông cũng yếu đi.
Thân thể Vân Phi Dương được giải thoát, lúc này ôm Trầm Tiểu Vũ đi ra, yên ổn đi đến bên bờ sông.
Hắn dò xét cảnh vật chung quanh, nhìn về phía nữ nhân trong ngực, phát hiện liễu mi hơi nhíu, bờ môi đỏ bừng, chắc bị hàn khí nhập thể.
Vân Phi Dương vội vàng buông Trầm Tiểu Vũ ra, hai bàn tay đặt trên lưng nàng, Tử Liên Nghiệp Hỏa trong nháy mắt tuôn ra chui vào bên trong, loại trừ hàn khí.
Qua một hồi.
Hàn khí bên trong thân thể Trầm Tiểu Vũ được xua tan, liễu mi nhíu chặt cũng giãn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần hồng nhuận.
– Kỳ lạ!
Vân Phi Dương khó hiểu.
– Tốt xấu gì cũng có thể so với Tiên Đế cấp, bên trong cơ thể còn có Cửu Long chi lực, sao lại không chịu được chút hàn khí này!?
Hắn cũng không biết, nước sông này ở Tác La Vực được người ta gọi Trầm Hà, một khi võ giả rơi vào, thân thể sẽ bị trói buộc, khó có thể thoát khốn, hơn nữa trong này còn ẩn chứa chí hàn chi khí. Đừng nói Vương cấp, dù Đế cấp cũng không chịu đựng nổi.
Vân Phi Dương có thể bình yên vô sự là vì trong thân thể có Tử Liên Nghiệp Hỏa, Thiên Hỏa, Địa Hỏa,…nhiều loại hỏa diễm, nếu không đã sớm bị cóng đến mức tư duy hỗn loạn rồi.
– Khục khục…
Trầm Tiểu Vũ hơi mở mắt, cảm giác được từng luồng hơi ấm trong thân thể.
Vân Phi Dương lên tiếng.
– Nàng không sao chứ?
– Không có việc gì.
Trầm Tiểu Vũ đáp.
Nàng đã nhận ra hắn đang truyền hơi ấm cho mình.
Vân Phi Dương buông lỏng, bắt đầu dò xét cảnh vật xung quanh phát hiện mình và Trầm Tiểu Vũ ở trên bờ, phía dưới là dòng nước đang chảy nhanh.
Nước sông có màu đen rất quỷ dị.
Tiên niệm chỉ cần chạm vào liền sẽ bị một cỗ lực lượng trói buộc.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Lúc trước thân thể không thể động đậy được, hẳn do loại này năng lượng này tác quái.
Trầm Tiểu Vũ cũng đang đánh giá cảnh vật xung quanh, khó hiểu hỏi.
– Nơi này là đâu?
Vân Phi Dương nhún nhún vai.
– Bọn họ không đuổi tới, khẳng định không phải địa phương tốt lành.
Tình huống vừa rồi, mình cùng Trầm Tiểu Vũ vội vàng không kịp chuẩn bị ngã xuống sườn núi, bốn Hoang Đế nhất định có thể tuỳ tiện đuổi theo.
Kết quả lại là không thấy một bóng người, điều này để Vân Phi Dương biết nơi đây rất “đặc biệt”, đặc biệt đến mức khiến cho Hoang Đế cũng không dám dính vào!
“Vù vù”
Từng đợt gió lạnh thổi đến mang theo âm thanh u ám phảng phất như ai đó gào khóc thảm thiết.
Trầm Tiểu Vũ chung quy vẫn là nữ nhân, sau khi nghe âm thanh kia, không tự chủ được dựa vào Vân Phi Dương, trong lòng sợ hãi.
Cơ hội tốt như vậy, Vân Đại Tiện Thần phải biểu hiện một phen.
Hắn cười nói.
– Đừng sợ, có ta ở đây
Trầm Tiểu Vũ yếu ớt nói.
– Nơi này thật cổ quái, chúng ta mau chóng rời đi.
Vân Phi Dương lắc lắc đầu.
– Chỉ sợ rất khó ra ngoài.
– Tại sao?
Trầm Tiểu Vũ khó hiểu.
Vân Phi Dương khổ sở nói.
– Nơi này tồn tại lực lượng nào đó để chúng ta không thể phi hành.
Từ khi đi ra khỏi lòng sông, hắn đã cảm giác được một loại áp bức để hắn thở không ra hơi.
– Không thể nào!
Trầm Tiểu Vũ không tin, thả người nhảy một cái, kết quả vừa nhảy lên được mấy trượng đã cảm thấy áp lực tăng gấp bội, cuối cùng lảo đảo rơi xuống.
– Được rồi.
Nàng, bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực.
Vân Phi Dương nói.
– Chúng ta cứ đi theo hướng nước sông chảy, có lẽ sẽ ra ngoài.
– Ừm.
Bởi vì khu vực quỷ dị này tồn tại một cấm chế nào đó hạn chế phi hành, hai người chỉ có thể đi bộ dọc theo bờ sông.
Chính xác mà nói, chỗ Vân Phi Dương đang ở là một sơn cốc, chắc vì Trầm Hà nên hai bên bờ sông không có một ngọn cỏ, lộ ra vẻ hoang vu.
“Ô ô”
Gió lạnh không ngừng gào thét mang theo âm thanh u ám càng khiến người ta rùng mình.
Hiện tại Trầm Tiểu Vũ có chút sợ hãi, một mực đi sát phía sau Vân Phi Dương, thậm chí còn nắm lấy ống tay áo hắn.
Sau nửa canh giờ, hai người đi được hơn mười dặm đường mà vẫn chưa đi ra khỏi sơn cốc, vẫn đi dọc theo bờ sông.
– Ừm?
Lại đi thêm một đọna, Vân Phi Dương phát hiện phía trước có lưu quang lấp lóe.
Trầm Tiểu Vũ cũng nhìn thấy, hưng phấn hô.
– Chẳng lẽ là miệng cốc?
– Hy vọng là vậy.
Vân Phi Dương nói.
Trực giác nói cho hắn biết, lưu quang kia tuyệt không đơn giản. Nhưng mà lúc này cũng chỉ có thể mang theo Trầm Tiểu Vũ đi qua, bởi vì không còn con đường nào khác.
Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ không ngừng tới gần, lưu quang ngày càng rõ ràng.
Cho đến khi cả hai cách đó mấy trượng thì rõ ràng hết thảy, đó là bình chướng lưu quang của kết giới. Phía trên hiện lên hai chữ “Tuyệt Địa” to lớn, nét chữ cứng cáp hữu lực.
– Tuyệt địa?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Hắn muốn hỏi thăm huynh đệ Hác Thị, lúc này mới phát hiện mình không cách nào câu thông tạo hóa giới chỉ.
Sườn đồi trên không có kết giới, bốn Hoang Đế không dám đuổi theo, bây giờ lại không thể câu thông cùng vị diện của mình.
Đủ loại cản trở để Vân Phi Dương suy đoán, “Tuyệt Địa” này vô cùng hung hiểm.
– Có nên đi vào hay không!?
Trầm Tiểu Vũ hỏi.
Vân Phi Dương nói.
– Không thể phi hành, lại không còn đường, chỉ có thể đi vào.
Nói xong, hắn nắm tay nàng đi vào, đi qua ánh sáng kết giới.
“Hưu!”
“Hưu!”
Cảnh tượng trước mắt không ngừng biến hóa, khi thì chói mắt, khi thì u ám.
Không biết qua bao lâu, Vân Phi Dương nhẹ nhàng mở mắt, phát hiện mình đưa thân vào một cái đảo không biết rộng bao nhiêu.
– Hắc! Lại có thêm hai người!
– Chắc cũng sắp gom đủ trăm người rồi!
– Mẹ! Lão tử đã chờ hơn 1300 năm, nếu như cái này lại bắt đầu, chắc sẽ điên mất!
Trên hải đảo có không ít võ giả mặc trang phục khác nhau, sau khi họ thấy Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ đi vào, nhất thời kêu la.
“A?”
– Nữ nhân kia không tệ.
Mọi người thấy Trầm Tiểu Vũ mỹ mạo như tiên, hai mắt tỏa sáng.
– Con bà nó.
– Nếu lão tử nếu có thể thoát khốn, nhất định sẽ tìm nữ nhân xinh đẹp, hảo hảo đại chiến ba trăm hiệp!
Một võ giả hét lên.
– Hahaha!
Mọi người cười to.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
– Đám người chuẩn bị xong đời rồi!
Hắn thấy, tuy Trầm Tiểu Vũ đang ở hình thái ngự tỷ, tính cách ôn hòa, nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác tùy ý đùa giỡn, khẳng định sẽ bạo tẩu!
Quả nhiên.
Trầm Tiểu Vũ nắm chặt bàn tay, đôi mắt tỏa ra sát ý mãnh liệt!