Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2054
–
Vân Đại Tiện Thần gần đi cướp sạch những gia tộc có tiền, những cửa hàng lớn.
Nhưng sau khi biết việc, Trầm Tiểu Vũ vô cùng kích động, vô cùng chờ mong, muốn cùng hắn cùng đi cướp sạch.
Không có cách nào, vì để cho nữ nhân này vui vẻ.
Sau khi Vân Phi Dương đi vào một tòa thành khác liền lôi Trầm Tiểu Vũ đi cướp.
Vào một đêm, hai người mặc hắc y, thần không biết quỷ không hay chui vào bảo khố của một tòa phủ đệ.
– Oa!
Nhìn thấy từng đống Tác La Thạch cùng thiên tài địa bảo, Trầm Tiểu Vũ kích động lên tiếng.
– Nhiều bảo vật như vậy!
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Đại tỷ của ta! Chúng ta đến đây để ăn trộm!
Cô nó lớn tiếng như vậy, vạn nhất có ai nghe được thì sao!
Trầm Tiểu Vũ như cảm thấy mình phát ra âm thanh hơi lớn, lúc này thấp giọng nói/
– Phi Dương, chúng ta có thể hết đi những thứ này không?
Vân Phi Dương im lặng.
Trầm Tiểu Vũ lại nói.
– Nếu không, nói với người ta một tiếng? Cứ như này lấy hết, ta cảm thấy có chút áy náy.
“Phù phù!”
Vân Phi Dương quỵ xuống đất, khóe miệng co giật.
Chúng ta đang đi ăn cắp, đi nói cho người ta biết, bị ngu hả?
Tuy sụp đổ nhưng Vân Phi Dương vẫn đứng dậy, lấy đi toàn bộ Tác La Thạch rồi mang theo Trầm Tiểu Vũ đến một nhà khác.
Sau một phen giày vò, hai người trở lại khách sạn.
– Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Trầm Tiểu Vũ vỗ nhẹ bộ ngực, bộ dạng có tật giật mình.
Vân Phi Dương âm thầm cảm thán.
– Nếu tặc trên đời này giống như nàng thì chắc bị bắt hết rồi quá !
Ngày kế tiếp, hai người rời đi trong yên lặng.
Sau khi các đại gia tộc và các cửa hàng biết được mình bị trộm sạch, nhất thời co quắp ngã xuống đất.
Sau đó nửa tháng.
Chỉ cần Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ đi ngang qua tòa thành nào, tòa thành đó sẽ một mảnh rên rỉ.
Đương nhiên.
Sau khi rất nhiều gia tộc mất đi tài vật, kiểm tra nhân vật khả nghi, cuối cùng khóa chặt vào cặp đối tuấn nam tịnh nữ không rõ thân phận kia.
– Chỉ cần đôi nam nữ này vào thành, tài vật khẳng định sẽ mất!
– Nhanh vẽ chân dung của hai người đó lại, phát lệnh truy nã ở tất cả thành trì, một khi phát hiện, lập tức bắt giữ.
Các thành trì bị trộm tụ họp lại với nhau, cuối cùng quyết định phát hành lệnh truy nã.
Như thế, các tòa thành trong phương viên mấy vạn dặm xung quanh đều có bức họa Vân Phi Dương và Trầm Tiểu Vũ, đồng thời còn bị mang tiếng xấu: thư hùng song tặc!
“Xoát!”
“Xoát!”
Trong một tòa thành trì, Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ vừa mới vào lại lập tức chật vật chạy ra, bởi vì phía sau mông có rất nhiều võ giả đuổi giết!
– Là “Thư Hùng Song Tặc”!
– Mẹ nó! Đừng để cho để bọn hắn chạy!
– Mau đuổi theo!
Mọi người phẫn nộ rống to.
Nhưng vừa đuổi theo ra khỏi thành đã mất mục tiêu, ai cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, hết nhìn đông tới nhìn tây.
– Đáng giận!
– Lại để bọn hắn chạy mất!
Đám võ giả tức giận không thôi.
Trầm Tiểu Vũ đã chạy được rất xa, đứng lại một chỗ, bĩu môi.
– Hình như chúng ta bị phát hiện rồi!
Vân Phi Dương im lặng.
Trong khoảng thời gian này dùng dung mạo giống nhau đi vào thành, trừ phi kẻ ngu, nếu không sẽ phát hiện điểm khác thường?
“Hừ.”
Trầm Tiểu Vũ nói:
– Nếu không được thì quang minh chính đại đi cướp, dù sao họ cũng không làm gì được chúng ta.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Nữ nhân này ăn cắp thành nghiện rồi !
– Tiểu Vũ.
Vân Phi Dương nói:
– Loại chuyện này nhất định phải làm lén lút. Vạn nhất kinh động Hoang Đế thì sẽ gây phiền phức không cần thiết.
– Cũng đúng!
Trầm Tiểu Vũ hỏi tiếp.
– Vậy huynh nói xem chúng ta làm thế nào để ăn cắp tiếp đây?
Tứ Linh thành.
Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ lần nữa đi vào.
Khác với lần trước, lần này hai người đã dịch dung. Một người giả bộ thành lão gia, một người giả bộ thành người hầu.
– Lão gia.
Vân Phi Dương đỡ lấy Trầm Tiểu Vũ, cung kính nói.
– Chúng ta đến Tứ Linh thành.
Tên này đóng vai người hầu rất ra dáng.
“Ai.”
Trầm Tiểu Vũ thở dài nói:
– Không nghĩ tới lúc lão hủ lúc còn sống còn có thể quay về chốn cũ.
Nàng đóng vai một người du lịch tha hương, tuổi già trở về chỗ ở cũ, ngữ khí có phần tang thương kia rất chuyên nghiệp.
Hai người cải trang, lẫn vào thành trì, cũng không làm cho ai để ý. Chỉ chờ tới ngày thứ hai, bảo khố các đại gia tộc lại bị cướp sạch không còn, lúc này mới hồi phục tinh thần lại!
– Đáng giận!
– Nhất định lão giả và người hầu kia!
– Nhanh! Nhanh! Mau chóng đóng cửa thành, mở ra phòng ngự trận, bọn họ vẫn còn trong thành!
Khi mọi người kịp phản ứng, bố trí thật tốt, Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ đã phiêu nhiên rời đi.
– Chơi thật vui!
Trên đường, Trầm Tiểu Vũ vui sướng cười nói.
Một nữ nhân đơn thuần cứ như vậy đắm chìm trong công việc ăn cướp, cái này khiến Vân Phi Dương cảm thấy tội lỗi.
Sau đó một đoạn thời gian.
Cho dù các thành lớn đề phòng sâm nghiêm, vẫn không ngăn cản được “Thư Hùng Song Tặc” lẫn vào, mất đi đại lượng tài vật.
Cái này rất bi kịch cũng rất bất đắc dĩ.
Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ tiếp tục xuất thủ, thu hoạch vô cùng phong phú. Tác La Thạch thì hơn ức, còn về tinh hạch, chí bảo càng nhiều không kể xiết.
Đương nhiên.
Không có chừng có mực ngược lại làm trầm trọng thêm. Hậu quả chính là làm cho mấy Hoang Đế tham gia tìm kiếm.
Sau khi hai người lần nữa đắc thủ, đi trên đường nhỏ hoang vắng thì phát hiện có bốn Hoang Đế đuổi theo.
– Không tốt!
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, lúc này mang theo Trầm Tiểu Vũ chạy chạy đi..
– Là tên kia!
Truy Vân ở sau kiểm tra chân dung Vân Phi Dương, lúc này tăng tốc độ đuổi theo.
Ba Hoang Đế còn lại cũng bộc phát toàn bộ tốc độ.
Đau khổ truy tìm hơn một tháng, hôm nay rốt cuộc tìm được mục tiêu, bọn họ quyết không cho phép hắn chuồn mất.
“Xoát!”
“Xoát!”
Trong núi rừng tối tăm, mấy đạo ảnh sáng đang đuổi nhau.
Phía trước chính là Vân Phi Dương cùng Trầm Tiểu Vũ, đằng sau là bốn Hoang Đế.
Rất nhanh.
Hai người đứng trước một sườn đồi.
– Không có đường?
Lúc này Vân Phi Dương ôm lấy Trầm Tiểu Vũ bay lên bầu trời. Nhưng vừa mới lên thì lại lập tức bị môt lực lượng nào đó đập rơi xuống.
– Xoát!
Hai người mất đi khống chế, nháy mắt rơi xuống sườn núi.
Truy Vân cùng ba Hoang Đế khác rất nhanh đuổi đến, sau đó ngừng chân, sắc mặt khó coi nói.
– Không nghĩ tới hai người này dám nhảy xuống núi.
Nếu như Vân Phi Dương nghe được câu này, nhất định sẽ tức miệng mắng to.
– Nhảy con vợ ngươi, lão tử bị đánh xuống đi!
Một tên Hoang Đế nói:
– Có nên tiếp tục đuổi theo?
Truy Vân khoát khoát tay.
– Phần sau là Trầm Hà, nó sẽ chảy đến vùng đất nguy hiểm nhất Tác La Vực. Nếu như chúng ta đuổi theo thì chắc chắn phải chết.
Ba Hoang Đế biết vậy, sắc mặt kinh biến.
Bọn họ vô cùng kiêng kị mảng đất chết đáng sợ trong miệng Truy Vân. Sau khi do dự một hồi thì quyết định rời đi.
“Ai.”
Truy Vân lắc đầu.
– Không thể cướp được chí bảo dung nạp sinh linh trên người tên kia, thực đáng tiếc.
Nói xong quay người rời đi.
Phía dưới dòng sông, nó chảy đến cấm địa nguy hiểm nhất Tác La Vực. Sau khi tiến vào thì trăm người không có một người đi ra, vì thế được gọi là “Tuyệt Địa”