Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2053
–
Tiểu Ca lải nhải, giới thiệu dông dài để Vân Phi Dương rất phiền, cho nên hắn quyết định mua hết trang sức trong cửa hàng.
Trầm Tiểu Vũ kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến việc hắn mua hết cho mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
– Công tử…
Tiểu Ca lắp bắp.
– Ngươi…Ngươi muốn mua hết tất cả?
Vân Phi Dương hỏi lại.
– Ngươi cho rằng ta đang nói đùa?
Tiểu Ca đè ép rung động, vội nói.
– Công tử xin chờ một chút, ta chạy đi mời chưởng quỹ.
Dù sao hắn cũng chỉ là chỉ chân chạy việc, bán ra một món trang sức sẽ nhận được chút ít tiền, bây giờ có đại hào khách, nhất định phải đi tìm chưởng quỹ.
– Cái này…
Trầm Tiểu Vũ yếu ớt nói:
– Tùy tiện mua mấy cái là được, không cần phá của!
– Không được.
Vân Phi Dương cười nói:
– Lần thứ nhất đi dạo phố cùng nàng, phải làm mọi cách để cho nàng vui chứ!
– Ây…
Trầm Tiểu Vũ thẹn thùng không nói.
– Thật sao!? Thật sao!?
Vào lúc này, hậu viện truyền đến tiếng bước chân gấp rút, chợt nhìn thấy chưởng quỹ đi tới.
– Vị công tử này…!
Chưởng quỹ dừng lại, tươi cười nói.
– Nghe nói ngài muốn mua tất cả đồ trang sức trong cửa hàng của ta!?
Trong ngôn ngữ có chút nghi vấn.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Không được sao?
– Được được được!
Chưởng quỹ vội trả lời, nhưng yếu ớt nói.
– Có hơn hai trăm loại trang sức trong cửa hành của ta, nếu như muốn mua hết tất cả thì…giá cả hơi lớn đó!
“Hưu!”
Nói còn chưa dứt lời, một không gian giới chỉ bay tới.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Tác La Thạch ở trong này đã đủ hay chưa!?
Chưởng quỹ vội vàng phóng thích nguyên niệm dò xét, một giây sau lại trừng to mắt.
Bên trong không gian giới chỉ đặt 100 ngàn Tác La Thạch. Với số lượng này, đừng nói mua tất cả đồ trang sức, dù mua cả cửa hàng cũng không vấn đề.
– Đủ rồi!!
Chưởng quỹ vội nói.
– Vậy còn chờ gì nữa.
Vân Phi Dương nói.
– Nhanh chóng đóng gói hết cho ta, bổn công tử không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
– Tốt…tốt…tốt!
Chưởng quỹ vội vàng phân phó Tiểu Ca.
Nửa canh giờ sau, Vân Phi Dương nắm tay Trầm Tiểu Vũ rời đi.
Mà bên trong cửa hàng trang sức vừa rồi, trừ chưởng quỹ à Tiểu Ca, không còn bất kỳ món trang sức nào.
– Chưởng quỹ…
Tiểu Ca ngây ngốc hỏi.
– Không phải đang nằm mơ đấy chứ?
“Hô!”
Chưởng quỹ hít sâu một hơi, nói.
– Đây không phải mơ, đây là thật!
Hắn đã kinh doanh ở Mỹ A thành nhiều năm, chứng kiến không ít kẻ có tiền, nhưng chưa từng gặp qua vừa ra tay đã ném đi 100 ngàn Tác La Thạch, càng chưa thấy ai dùng nó để mua trang sức bình thường.
– Chưởng quỹ.
Tiểu Ca nói.
– Toàn bộ trang sức trong cửa hàng đều bán hết rồi. Bây giờ…tính toán như thế nào!?
– Cầm lấy.
Chưởng quỹ quăng ra 100 viên Tác La Thạch.
– Tạ chưởng quỹ!
Tiểu Ca mừng như điên nhận lấy.
Nghĩ thầm, nếu như mình có thể gặp nhiều thổ hào như vậy, sau này đâu còn lo lắng thiếu thốn tài nguyên tu luyện.
Tin tức một đôi nam nữ vào xem đồ trang sức, bỏ ra nhiều tiền mua hết toàn bộ đã nhanh chóng lan truyền trong Mỹ A Thành, nháy mắt gây nên oanh động to lớn.
– Trời oi!
– 100 ngàn khỏa Tác La Thạch để mua hết trang sức trong cửa hàng, cũng quá khoa trương đi!
– Có phải não tên kia có vấn đề, nhiều Tác La Thạch như vậy, không dùng để tu luyện lại dùng để mua đồ trang sức?
Rất nhiều người nghị luận ầm ĩ.
Đại bộ phận cho rằng dùng Tác La Thạch quý giá để mua đồ trang sức là lãng phí.
Bất quá, có người nói một câu để rất nhiều võ giả á khẩu.
Câu nói kia là: “Nghèo khiến hạn chế sức tưởng tượng”.
Đúng vậy!
Hạn chế sức tưởng tượng.
Bởi vì đối bọn hắn, đừng nói 100 ngàn viên Tác La Thạch, dù mười viên cũng đủ để cho bọn họ tu luyện lâu dài.
Nhưng Vân Phi Dương lại không thiếu tiền, hắn có thể bỏ ra 100 ngàn Tác La Thạch để mua đồ trang sức chỉ kiếm niềm vui cho nữ nhân mình.
Đương nhiên, Vân Phi Dương có thể đại tài khí thô, chủ yếu do cướp trong các thành trì mình xâm chiếm, xài không có chút đau lòng.
Lại nói.
Trầm Tiểu Vũ là ai?
Cháu gái của Trầm tiền bối!
Nếu như có thể tạo mối quan hệ với nàng, đừng nói bỏ ra 100 ngàn coi như bỏ ra 100 vạn, ngàn vạn thì hắn cũng không chớp mắt!
Rời khỏi cửa hàng trang sức, Trầm Tiểu Vũ thẹn thùng nói.
– Đã lớn như vậy rồi, lần đầu tiên có người mua cho ta nhiều trang sức như vậy đấy!
Rất hiển nhiên.
Bỏ ra 100 ngàn Tác La Thạch đã phát huy giá trị.
Nữ nhân này đã ghi thật sâu trong lòng.
Vân Phi Dương cười nói.
– Nếu như nàng thích, về sau ta sẽ ngày ngày mua cho.
– Không cần.
– Những đồ trang sức này đổi lấy đồ ăn cũng đủ cho rất nhiều năm đó.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đói không?
– Có một chút.
Trầm Tiểu Vũ đáp.
Vân Phi Dương kéo tay nàng, nói nhỏ/
– Đi, chúng ta đi Mỹ A Thành xem có đồ ăn gì ngon không!
Bởi vì không vội rời đi, Vân Phi Dương mang Trầm Tiểu Vũ đi dạo xung quanh Mỹ A thành vài ngày, tận tình làm cho nàng vui vẻ.
Tửu lầu hào hoa nhất, hai người ăn các loại mỹ vị đắt nhất.
Sơn phong cao thẳng nhất, hai người ở cùng một chỗ ngắm mặt trời mọc.
Từ khúc tuyệt vời nhất, hai người chung một phòng ngồi nghe!
– Phi Dương.
Ven hồ trước tựa như mộng ảo, Trầm Tiểu Vũ ngồi trên đồng cỏ, vuốt tóc đen cười nói.
– Những ngày gần đây, ta rất vui.
Nàng không có gọi Vân Phi Dương, cũng không có gọi Vân thúc, bởi vì mấy ngày nay tiếp xúc đã làm mối quan hệ giữa bọn họ trở nên gần gũi hơn.
– Ta cũng thế
Vân Phi Dương cười nói.
Không có tu luyện, không có phiền não để hắn cảm thấy rất thư thái.
Nếu như có thể, hắn nguyện ý từ bỏ hết thảy, mang theo nữ nhân của mình ẩn cư, trải qua cuộc sống nhàn vân dã lạc.
Nhưng, hắn không thể.
Còn có cảnh giới cao hơn muốn đột phá, còn muốn làm nhiều chuyện, sao có thể an nhàn ẩn cư.
– Tiểu Vũ! Nơi này cũng đã chơi chán rồi!
– Nếu không, chúng ta đi đến thành trì lớn hơn nhìn đi!
– Cũng được.
Trầm Tiểu Vũ cười nói.
Ngày thứ hai sau khi hai người rời khỏi Mỹ A thành, chân trước vừa đi, chân sau đại loạn!
Mễ gia: Mật thất cất Tác La Thạch bị trộm sạch không còn gì!
Đề gia: Bảo khố thiên tài địa bào cũng bị cướp trống không.
Đại Vận cửa hàng: Nhà kho Tác La Thạch, thiên tài địa bảo bị cướp sạch!
– Phù phù!
Gia chủ các gia tộc, người cầm quyền các thế lực tê liệt ngã xuống đất, khóc không ra nước mắt.
Bi kịch nhất là chưởng quỹ cửa hàng trang sức, bởi vì bảo khố đựng Tác La Thạch cũng chẳng còn lại gì.
– Uy!
Trên một sơn đạo có phong cảnh đẹp đẽ, Trầm Tiểu Vũ nghiêng đầu ra, nói/
– Đêm qua huynh đã làm gì?
Vân Phi Dương ngây ngốc nói:
– Tất nhiên là đi ngủ.
– Cắt!
Trầm Tiểu Vũ liếc hắn một cái.
– Nửa đêm vụng trộm chuồn đi, huynh cho rằng ta không thấy?
Vân Phi Dương im lặng, lại chỉ có thể thẳng thắn kể lại mọi chuyện.
Trầm Tiểu Vũ kinh ngạc.
– Huynh trộm sạch các đại gia tộc và các cửa hàng?
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Trầm Tiểu Vũ oán giận.
– Việc thú vị như vậy, sao không gọi ta đi cùng?
– Ây…
Vân Phi Dương có chút choáng.
Nữ nhân này cũng thích làm đạo chích!