Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2050
–
Chiến trường đang diễn ra một trận chiến thanh thế to lớn, quân số của hai bên đạt tới hơn 300 vạn.
Cường giả Vương cấp nhiều không kể xiết.
Theo nhân số, Vân Phi Dương kém xa Tác La Vực nhưng chém giết một hồi thì áp đảo.
Điều này tất nhiên.
Phải biết, vì giết vào Tác La Vực, Vân Phi Dương chuẩn bị cả ngàn năm… trong tạo hóa giới chỉ!
Huống chi, bên phía Tác La Vực không nghĩ đến Chân Vũ Thần Vực sẽ có lực lượng cường đại như thế, cho nên không có bố trí phòng ngự.
Nếu như bọn họ biết Vân Phi Dương sẽ giết tới, khẳng định sẽ phái trọng binh trấn giữ tại vòng xoáy, như thế thì quân địch sẽ rất khó tiến vào Tác La Vực.
Nhưng rất tiếc, trên đời này này không có “nếu như”.
Bởi vì sơ sẩy, hoặc cũng vì xem thường Chân Vũ Thần Vực. Cho nên, dùa bên phía Tác La Vực lâm thời tập kết quân đoàn, lâm thời xuất ra cường giả, vẫn bị bọn người Vân Phi Dương bán hành tập thể.
– Giết!
– Giết!
Trăm vạn đại quân vẫn đang gào thét, thanh âm dập dờn.
Ngắn ngủi nửa canh giờ, 200 vạn binh lính Tác La Vùa lần lượt bỏ mình hơn 50 vạn.
Trái lại, bên phía Vân Phi Dương chỉ tổn thất mấy ngàn người.
Số lượng chiến tổn này cũng quá khoa trương.
Nhưng con số này nằm trong dự liệu của Vân Phi Dương. Dù sao, trong những năm nay, 100 vạn binh lính không chỉ có nhận được trang bị vô cùng tinh xảo, còn trải qua lôi kiếp thối luyện, phòng ngự cực kỳ trâu bò!
– Thật đáng sợ!
– Bọn họ không phải người, bọn họ là yêu quái!
Bên phía Tác La Vực ai cũng hoảng sợ không thôi, sĩ khí giảm mạnh, chỉ có thể bị binh lính Linh tộc đè đánh.
Trên chiến trường, binh lính địch nhân phải chịu thương vong thảm trọng, nhóm Hoang Vương trên bầu trời cũng vô cùng bi kịch, bởi vì bọn hắn cũng chỉ có mấy ngàn người vậy mà đã vẫn lạc mất mấy trăm!
Nếu như lấy chiến thuật biển người, có thể đảo ngược lại con số thương vong vậy còn có thể chịu được.
Nhưng…bọn người La Mục, Vân Lịch lại lông tóc không tổn, càng đánh càng hăng!
Cuộc chiến này, đánh như thế nào?
Căn bản không thể đánh!
Rất nhiều Hoang Vương tuyệt vọng, cho nên có người sinh ra thoái ý, có người biết rằng muốn trốn cũng không thoát thì quả quyết tự bạo linh hồn.
Đừng tưởng rằng chỉ có võ giả Chân Vũ Thần Vực mới có huyết tính, võ giả Tác La Vực cũng vì bảo vệ gia viên mà dũng cảm phụng hiến cốt khí!
“Oanh!”
“Oanh!”
Giữa bầu trời, những tiếng nổ đinh tai nhức óc liên tục vang lên hình thành cột mây hình nấm vô cùng kinh khủng.
Cơn gió bay qua.
Khu vực vừa bị nổ xuất hiện, chỉ thấy trước người bọn người La Mục, Vân Lịch đều hình thành một kết giới phòng ngự.
Nơi xa, Lâm Dật Phong đứng đó, máu trong cơ thể kịch liệt sôi trào.
Kết giới phòng ngự trước người bọn người La Mục do không gian thuộc tính của hắn ngưng tụ, điều này có nghĩa hắn đã phải tiếp nhận tất cả lực lượng.
Nhưng mà…Thực lực cực mạnh, vẫn có thể tiếp nhận.
“Chậc chậc”
Vân Phi Dương.
– Lý giải của hắn đối với không gian thuộc tính đã rất mạnh. Chắc không bao lâu nữa thì có thể tìm hiểu pháp tắc.
“Xoát!”
“Xoát!”
La Mục, Vân Lịch bay ra không gian kết giới giết ra ngoài, không cho đối phương có cơ hội tự bạo linh hồn!
– Giết!
– Giết!
Trên chiến trường, binh lính Linh tộc rống giận, cũng dựa vào trận pháp hình lưới, bao vây đại quấn Tác La Vực.
Trước mặt đội quân toàn “quái vật”, binh lính Tác La Vực không có bất kỳ sức đánh trả, số lượng thương vong không ngừng kéo lên.
Một lúc lâu sau.
Hai trăm vạn đại quân bị tàn sát hầu như không còn, chỉ còn lại mấy vạn, bại cục đã định.
Hoang Vương trên bầu trời ý thức được cục diện không cách nào thay đổi, chỉ có thể bất đắc dĩ rút lui.
Nhưng lúc rút lui thì lại bị bọn người La Mục oanh sát, chân chính chạy được chỉ có mấy chục tên.
Cuộc chiến tuyên bố kết thúc.
– Hô!
Gió mát ôn nhu thổi tới, mang theo mùi máu tươi gay mũi. Mà trên chiến trường, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
– Mẹ!
La Mục trở về thành lầu, nhếch miệng cười nói.
– Giết thật đã nghiền!
Tên này giết nhiều nhất, một mình giết hơn ba mươi Hoang Vương, còn về mấy người Vân Lịch, Trầm Thanh cũng không giết ít.
– Đừng cao hứng quá sớm.
Vân Phi Dương nói.
– Chỉ là chút binh tôm tướng cua. Tinh nhuệ còn chưa xuất động đâu.
– Đúng vậy.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Có lẽ lần đột kích sau, đối phương sẽ phái càng nhiều Hoang Đế hơn.
Mọi người nhíu mày.
Nếu như chỉ tăng thêm số lượng quân binh thì bọn họ cũng không sợ, nhưng tăng thêm cường giả Đế cấp thì…
Vân Phi Dương nói.
– Thiên Đạo đã từng nói Tác La Vực còn có 20 Hoang Đế, con số không ít!
Trong khoảng thời gian này, hắn nhìn thấy qua Thiện Bản Thư, huynh đệ Hác Thị, trưởng lão Bạch Bào Minh, cùng bốn Hoang Đế vừa rồi.
Thiện Bản Thư bị cướp nguyên thần, linh hồn trọng thương, tạm thời sẽ không xuất hiện, huynh đệ Hác Thị đã thần phục, trưởng lão Bạch Bào Minh bị chém.
Còn về bốn Hoang Đế kia, một tên bị trọng thương, ba tên chạy trốn, thực có chút tiếc nuối.
20 Hoang Đế thì đã xuất hiện tám, còn lại mười hai tên.
Vân Phi Dương cũng tính bên hắn: Tính cả Nguyên Thần của hắn cùng Thẩm Phán Giả, có sáu cường giả Đế cấp.
À, không! Không phải sáu mà là bảy. Bởi vì Lịch Ảnh bị trọng thương được thu vào tạo hóa giới chỉ, đang chịu đựng tra tấn không muốn sống.
Dù sao cũng là người bản địa Tác La Vực, vẫn rất có cốt khí, kiên quyết không thần phục.
Đương nhiên, Vân Phi Dương vẫn có rất nhiều biện pháp đối phó hắn!
Cuối cùng, trải qua trăm năm thống khổ, Lịch Ảnh không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng lựa chọn thần phục.
– Ca ca.
Hác Sửu tận mắt thấy toàn bộ quá trình tra tấn, vô cùng may mắn nói.
– Chúng ta lựa chọn đầu hàng, quả thực là lựa chọn sáng suốt nhất cuộc đời này!
– Đúng vậy!
Hác Suất tán thành.
Cách mà Vân Đại Tiện Thần tra tấn người có thể nói là “nhiều chất thành đống” để hai người nhìn mà than thở cũng rùng mình.
Lại nói Tác La Vực.
Hai trăm vạn đại quân và mấy ngàn Tiên Vương kém chút bị toàn diệt, cái này làm cho bọn hắn khiếp sợ không thôi.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều võ giả, gia tộc, tông môn đều không dám suy nghĩ diệt đi những kẻ xâm lấn này, bởi vì bọn hắn thật đáng sợ!
Võ giả Tác La Vực không dám tới, đương nhiên Vân Phi Dương cũng sẽ không nhàn rỗi, tiếp tục suất quân tiến lên, lần lượt công chiếm lấy thành trì, lần lượt quét sạch tư nguyên võ đạo.
Nửa tháng sau.
Gần ba trăm tòa thành Tác La Vực chịu cảnh luân hãm.
Những nơi đại quân Vân Phi Dương đi qua, phàm là có chút lực lượng đều bị diệt, lấy di tất cả tư nguyên, để lại một dãy thành trống không san sát nhau.
– Chỉ Khê.
Một ngày nào đó, sau khi công chiếm được một tòa thành, Vân Phi Dương tâm huyết dâng trào hỏi.
– Thu hoạch gần đây thế nào?
Lâm Chỉ Khê cười đáp.
– 30 ức Tác La Thạc, 270 ức tinh hạch, thiên tài địa bảo cùng các loại binh khí càng nhiều không kể xiết.
Tác La Vực cũng có một loại khoáng thạch cùng một dạng với Tiên thạch, nhưng tên khác biệt, gọi Tác La Thạch.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương nhếch miệng cười nói.
– Chỉ công chiếm mấy trăm tòa thành, vậy mà thu được nhiều tư nguyên như vậy, Tác La Vực thật mập a!