Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2051
–
Giờ thì Vân Phi Dương đã biết tại sao Tác La Vực lại muốn tấn công Chân Vũ Thần Vực. Bởi vì đi ăn cướp như thế, tốc độ thu hoạch tư nguyên quá nhanh, quá thoải mái!
– Mẹ.
Hắn xoa xoa tay.
– Thừa dịp bọn họ vẫn chưa điều động quân tinh nhuệ, chưa lấy thêm cường giả, phải đi cướp nhanh thêm một chút.
Đi vào Tác La Vực, mục đích của Vân Phi Dương rất đơn giản, tạo cho bọn hắn một chút phiền phức, thuận tiện thu một vài chỗ tốt, cuối cùng phủi mông rời đi.
Nhưng tên này quá tham lam.
Nếu như lúc này lập tức rời đi, khẳng định sẽ để Tác La Vực tức giận phát điên. Nhưng lại tiếp tục mang binh xâm nhập, không ngừng công phá thành trì.
Ba ngày không có việc gì.
Nửa tháng cũng không có việc gì.
Một tháng sau vẫn chưa có việc gì.
Nhưng sau khi đánh hạ thành trì thứ bốn trăm, phiền toái lập tức ập đến.
Bên phía Tác La Vực, các Đại Hoang Đế liên hợp lại, điều động quân tinh nhuệ nhất bên họ ra!
Bao nhiêu? Khoảng 500 vạn!
Những binh lính này được trang bị tinh lương, cảnh giới cực cao, mạnh hơn đám binh lính trước không biết bao nhiêu lần.
Trực tiếp xuất động mấy vạn cường giả Hoang Vương, đen nghịt bay tới như cá diếc sang sông!
Còn về Hoang Đế…Cũng có mười người được xuất động!
– Ngọa tào!
Đứng trên cổng thành mới chiếm lĩnh, nhìn thấy 500 vạn đại quân cùng vạn Hoang Vương đánh qua, Vân Phi Dương ý thức được sự việc trở nên nghiêm trọng.
– Phi Dương ca!
La Mục nhiệt huyết sôi trào nói.
– Lại có thể giết thống khoái rồi!
– Ba!
Vân Phi Dương đánh đầu hắn.
– Giết cái ch* gì! Cái trận thế lớn như thế này, ngươi có thể gánh được sao?
La Mục xoa xoa đầu.
– Vậy thì phải làm sao?
– Còn có thể làm gì!
Vân Phi Dương nói.
– Đương nhiên là rút lui!
Trong khoảng thời gian này, công phá mấy trăm tòa thành, tư nguyên thu được rất nhiều, hắn đã có tính toán thu tay trở về Chân Vũ Thần Vực.
– Không tốt!
Đột nhiên, sắc mặt Vân Phi Dương đại biến, bởi vì tâm thần dập dờn. Hiển nhiên, có một lực lượng nào đó đang oanh kích trận pháp phòng ngự chỗ vòng xoáy.
Phóng thích tiên niệm, rất nhanh bắt được bên ngoài trận pháp chỗ vòng xoáy có mấy vạn Hoang Vương đang liên tục oanh kích.
– Mẹ!
Vân Phi Dương cau mày.
– Muốn chặn đường lui của chúng ta!?
Nói nhảm, người Tác La Vực cũng không ngu.
Bọn họ cũng biết nếu bọn người này đánh không lại sẽ bỏ chạy, chỉ có thể chặt đứt đường lui rồi đánh, mà làm thế nào để chặt đứt đường lui?
Tất nhiên là ngăn ở chỗ vòng xoáy đi vào Chân Vũ Thần Vực.
Nhưng để cho các võ giả Tác La Vực không nghĩ tới là, Vân Phi Dương đã sớm bố trí trận pháp phòng ngự ở đó, bọn họ không có cách nào chiếm nơi đây.
Không sao, vấn đề không lớn.
Nếu có trận pháp thì đập nát là được!
Vì thế mới có mấy vạn cường giả cùng nhau oanh kích trận pháp để Vân Phi Dương cảm nhận được!
– Không được, không được.
Hắn thì thầm.
– Mau chóng lui lại, nếu không sẽ không đi được nữa.
Trận pháp phòng ngự có thể gánh vác được mấy vạn võ giả oanh kích, nhưng Vân Phi Dương sợ địch nhân biết không phá được sẽ đóng giữ tại chỗ, ngăn cản không cho người hắn tiến vào.
Quả nhiên như vậy.
Mấy vạn võ giả phá không được trận pháp, lúc này vây quanh, hình thành phòng tuyến ba tầng trong, ba tầng ngoài.
– Xoát!
– Xoát!
Lúc này càng có nhiều cường giả chạy đến, đóng giữ bên ngoài trận pháp.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trận pháp phòng ngự chỗ vòng xoáy hội tụ hơn mười vạn Hoang Vương, thậm chí còn có bốn Hoang Đế tự mình tọa trấn.
Đã mở không được, vậy thì ngăn chặn để cho bọn xâm nhập có vào mà không ra.
– Phiền phức!
Vân Phi Dương nhíu mày.
Trước có đại quân áp cảnh, sau có vô số cường giả phong tỏa đường đi, nếu muốn phá vây, sợ rằng sẽ rất khó.
– Tiếp theo phải làm sao?!
Lâm Chỉ Khê ý thức được tình huống không ổn, xuất hiện vẻ lo lắng.
Vân Phi Dương nói.
– Nhân số đối phương quá nhiều, thực lực lại mạnh, tuyệt đối không thể liều mạng, cho nên…
Nghĩ một lát, lúc này hô lớn.
– Mọi người buông lỏng tâm thần!
Lâm Chỉ Khê biết hắn muốn thu binh sĩ vào tạo hóa giới chỉ/
– Chúng ta đi vào hết, chàng làm sao?
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói:
– Bọn họ bắt không được ta.
Bàn về thực lực, tên này đấu không lại Hoang Đế. Nhưng bàn về chạy trốn, hắn vẫn có tự tin.
– Không được.
Lâm Chỉ Khê cự tuyệt.
– Ta phải trợ giúp cho chàng.
– Ta cũng vậy!
Lương Âm lên tiếng.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Nhiều người mục tiêu lớn, rất dễ bị phát hiện. Ngoan, nghe lời, nhanh buông lỏng tâm thần, tiến vào tạo hóa giới chỉ.
Lâm Chỉ Khê, Lương Âm cuối cùng đồng ý, bởi vì các nàng biết, giờ phút này không phải lúc tùy hứng.
– Hưu!
– Hưu!
Trăm vạn đại quân tiến vào tạo hóa giới chỉ.
Chúng nữ Lâm Chỉ Khê cùng bọn La Mục cũng đi vào.
Như thế, trên thành trì vừa mới công chiếm chỉ còn lại một mình Vân Phi Dương. Hắn cười nói.
– Tới đi, ngày hôm nay lão tử chơi trò trốn tìm với các ngươi.
– Xoát!
Vừa dứt lời, hắn thi triển Độ Vân Bộ, hóa thành một đạo lưu quang bay lên trên trời.
Đầu tiên, sáu Hoang Đế thấy có một người chạy trốn cũng không thèm để ý, nhưng khi tiên niệm bao phủ thành trì, phát hiện không có một ai, nhất thời quát lớn.
– Mau đuổi theo tên kia!
– Xoát!
– Xoát!
Sáu đạo quang mang lấp lóe phi nhanh giữa bầu trời.
Còn về 500 vạn binh tinh nhuệ giết tới trước thành trì, sau khi đánh vào lại không thấy một bóng người, ngây người tại chỗ.
– Người đâu!
– Vừa nãy vẫn còn thấy ở đây mà!?
Lại nói Vân Phi Dương.
Hắn không có bay về hướng trận pháp phòng ngự mà bay về hướng ngược lại.
Tốc độ không có phát huy toàn bộ, cho nên vẫn giữ khoảng cách nhất định với sáu Hoang Đế đang đuổi theo.
Đây là đang liều mạng, phải biết, một khi bị đuổi kịp, lấy thực lực của hắn bây giờ, nhất định sẽ bị đánh cho chết lên chết xuống.
Vân Đại Tiện Thần vốn ưa thích tìm đường chết, vì thế mới dám kéo sáu Hoang Đế lên chơi, bởi vì hắn vô cùng tự tin với tốc độ của mình!
Khoan hãy nói.
Sau nửa canh giờ.
Sáu Hoang Đế một mực đuổi theo, phát huy tốc độ đến cực hạn, vậy mà vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Vân Phi Dương.
– Đáng giận!
Một tên Hoang Đế cả giận nói.
– Tên này rõ ràng chỉ có Vương cấp, sao lại chạy nhanh như vậy!?
– Truy Vân!
Một tên Hoang Đế khác lên tiếng.
– Đến lúc này rồi còn không nhanh bạo phát át chủ bài của ngươi đi, phải cản tên tên này lại.
– Ta nói trước!
Hoang Đế được gọi Truy Vân nói.
– Nếu đuổi kịp tiểu tử kia, chí bảo trên người hắn phải để cho ta chọn đầu tiên.
Trăm vạn đại quân bỗng dưng biến mất để hắn phán đoán ra trên người Vân Phi Dương có bảo vật dung nạp sinh linh!
– Được!
Mọi người đồng ý.
Bọn họ cũng thèm nhỏ dãi không gian chí bảo trên người tên võ giả Chân Vũ Thần Vực này, nhưng nếu như không bắt được thì hết thảy đều viển vông.
– Vù vù!
Truy Vân nhận được sự đồng ý, nháy mắt bộc phát ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Một giây sau, tốc độ bỗng nhiên đề bạt mấy lần!
– Hưu! Hưu!
Giữa bầu trời, lưu quang lấp lóe.
– Ừm?
Vân Phi Dương cảm giác được đằng sau có Hoang Đế sắp đuổi đến, sắc mặt đột biến, vội vàng vân dụng toàn bộ Độ Vân Bộ.
– Xoát!
Một lúc sau, hai đạo lưu quang có màu sắc khác nhau phi nhanh trên trời, khoảng cách giữ hai bên không ổn định, lúc thì sát lại, lúc thì dãn ra.
Qua một hồi, trời chiều ngả về tây, ban đêm tiến đến.
– Xoát!
Vân Phi Dương hạ xuống một mảnh sơn lâm u ám, thở hổn hển.
– Mẹ nó! Cuối cùng cũng đã cắt đuôi được tên kia!