Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2049
–
– Lịch Đế!
– Trời ơi! Cái này…sao có thể!
Nhìn vào hố sâu, chỉ thấy Lịch Ảnh mình đầy thương tích, hơn 200 vạn binh lính cùng rất nhiều Hoang Vương nơi xa hãi nhiên thất sắc.
Bốn Hoang Đế xung phong đi đầu, vậy mà lại bị đánh trọng thương!
Sắc mặt ba người Tuệ Lạp, Đề Oanh, Tề Vương Dung ngưng trọng dị thường.
Đương nhiên, người bọn họ quan tâm không phải Lịch Ảnh, mà là mình.
Dù sao, bọn họ giờ cũng bị Lâm Chỉ Khê, Hiên Viên Vấn Thiên, huynh đệ Hác Thị, cùng Bản Mệnh Nguyên Thần của Vân Phi Dương vây quanh.
Xét theo thực lực, cả ba có thể đánh một trận. Nhưng nghĩ tới Lịch Ảnh đột nhiên bị âm trọng thương, sợ mình theo gót.
Cao thủ quyết đấu, tâm tính vô cùng…trọng yếu.
Lần này bọn họ sợ thật, một khi đánh nhau thật sẽ vô cùng bất lợi.
– Ba vị.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tốt nhất là đừng có phân tâm!
Tên này vô cùng tiện, bây giờ bắt đầu đánh đòn tâm lý, ám chỉ ba tên Hoang Đế phải thường xuyên đề phòng mình.
Thiếu một Hoang Đế, vốn rất bị động, vậy mà bây giờ lại còn phải tùy thời đối mặt với một tên cực phẩm vô sỉ đánh lén, tình thế càng lúc càng hỏng.
Làm sao bây giờ?
Sau một hồi do dự, ba Hoang Đế không hẹn mà cùng nghĩ đến việc chạy trốn!
– Xoát!
– Xoát!
Bọn họ thi triển thân pháp, tốc độ đạt đến cực hạn.
– Đừng để cho bọn hắn chạy đi!
Vân Phi Dương quát.
– Vù! Vù!
Hác Suất phóng ra, song quyền lấp lóe tia sáng chói mắt đập tới.
Đừng nhìn tên này xấu, nhưng thực lực lại phi thường mạnh mẽ, một quyền đánh ra trực tiếp phong tỏa khu vực kia.
Nhưng ba Hoang Đế quyết tâm muốn phá vây, dù gặp phải trọng quyền thì tốc độ cũng vẫn không giảm chút nào.
“Xoát!”
“Xoát!”
“Xoát!”!
Ba người cùng nhau bạo phát lực lượng, mỗi người thi triển vũ kỹ đối mặt cự quyền.
“Oanh!”
Hác Suất lui về sau mấy chục bước, sắc mặt hơi khó coi. Mặc dù thực lực hắn mạnh hơn ba Hoang Đế một chút nhưng một kháng ba không được.
Tuệ Lạp, Đề Oanh, Tề Vương Dung nắm lấy cơ hội, hóa thành lưu quang, bay lên bầu trời, trong nháy mắt không còn tăm hơi.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Mẹ, không hổ là cường giả Đế cấp, chạy trốn thật nhanh.
Bốn Hoang Đế, một bị trọng thương, ba chạy trốn khiến đá, binh lính cùng Hoang Vương nơi xa trợn mắt.
Bọn họ trùng điệp giết đến hốt gọn bọn khấu tặc đến xâm phạm, kết quả là mấy tên Hoang Đế áp trận lại chạy mất.
Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Các binh sĩ cùng nhóm Hoang Vương hoảng hốt.
Ba Hoang Đế cứ như vậy chạy, Vân Phi Dương cũng rất phiền muộn. Sau đó hắn nhìn về phía đại quân ngoài thành, vung tay lên.
– Toàn diệt bọn hắn.
– Được!
Bọn người La Mục, Vân Lịch thi triển thân pháp, cấp tốc tiến lên.
Đối mặt với cường giả cấp Hoang Đế, bọn họ khó có thể xuất thủ. Nhưng thu thập binh lính cùng Hoang Vương, rất dễ dàng.
– Giết!
– Giết!
Cổng thành ầm vang mở ra, đại quân trăm vạn Linh tộc giống như thủy triều tuôn ra.
Mất đi Hoang Đế áp trận, sĩ khí bên Tác La Vực vốn thấp, bây giờ lại nhìn thấy quân địch khí thế như hồng, càng thêm hoang mang lo sợ!
– Mọi người đừng hoảng hốt!
Một tên Hoang Vương đỉnh phong đứng ra, quát.
– Tác La Vực chúng ta tử chiến cùng bọn hắn!
Câu nói này ổn định quân tâm, đại quân đang bối rối nhất thời tỉnh lại, nhao nhao bạo phát tu vi, căm tức nhìn đại quân Linh tộc đang tiến tới!
“Xoát!”
“Xoát!”
Mấy ngàn Hoang Vương đi đầu tiến lên.
Đại quân mấy trăm vạn vung vẩy binh khí trong tay theo sát phía sau.
Giờ khắc này, bọn họ đại biểu Tác La Vực. Kẻ địch cường thế thì đã sao? Nhất định phải chém giết, dù hi sinh bản thân cũng không quan trọng!
– Oanh! Oanh!
Mấy trăm vạn người trùng sát mà đến, chiến trường ngoài thành vang lên tiếng ầm ầm, cả vùng kịch liệt run rẩy.
– Mẹ!
La Mục vọt tới, lực lượng trong thân thể bạo phát quán chú trên đại đao.
– Để lão tử giết thống khoái đi!
“Vù!”
Đao khí cường bạo tản ra trong nháy mắt chém về phía mấy tên Hoang Vương đang vọt tới, trực tiếp chém đầu tất cả.
Thực lực bọn hắn chỉ là Hoang Vương phổ thông. Đối mặt với La Mục có thể mạnh ngang Tiên Đế, chỉ có thể bị miểu sát.
Bọn người Vân Lịch cùng Trầm Thanh cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao chém giết Hoang Vương, những nơi đi qua, mang theo một mảnh mưa máu.
Theo nhân số, bọn họ còn kém mấy ngàn Hoang Vương, nhưng bàn về lực, tuyệt đối áp chế gắt gao.
Trên chiến trường, Diệp Tu Nam suất lĩnh Thiết Huyết Tiên Phong Đoàn giết tới, bọn họ dựng lên Bạo Liệt Nỗ, bắn ra liệt tiễn.
– Bắn tên!
“Xoát”
“Xoát!”
Mưa tên từ trên trời rơi xuống hình thành vòng cung mỹ diệu, cuối cùng vô tình đánh vào đám người địch nhân.
“Oanh!Oanh!”
Tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, đại quân Tác La Vực xông lên phía trước nhất nhất thời hao tổn mấy vạn người, có thể nói nói thương vong thảm trọng.
– Trùng Phong Trận!
Diệp Nam Tu lần nữa rống giận.
Thành viên Thiết Huyết Tiên Phong Đoàn phi nhanh bên khống chế mãnh thú, rất nhanh hình thành một đầu dây, từ trên cao nhìn lại thì giống như một thanh trường mâu không gì không thể phá!
– Giết!
– Giết!
Bọn họ phẫn nộ rống to, tiếp theo hung hăng đâm vào bên trong trăm vạn đại quân, hình thành lực xuyên thấu khủng bố.
“Oanh!”
“Oanh!”
Giữa bầu trời, đám người La Mục, Vân Lịch và mấy ngàn tên Hoang Vương chính diện chém giết.
Mỗi người bọn họ đều đối mặt với mười mấy Hoang Vương.
– Liệt Hỏa Phần Thiên!
Một chỗ khu vực, hỏa diễm nóng rực gào thét, trong nháy mắt bao phủ mười mấy Hoang Vương, đồng thời truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
“Xoát!”
Lương Âm bay ra từ trong hỏa diễm, nắm tay phải khẽ chuyển hình thành một đầu Hỏa Long gào thét đánh tới nhóm Hoang Vương ở xa.
“A a!”
Võ giả Tác La Vực bị thiêu đốt thảm liệt, thống khổ hét thảm, cuối cùng bị đốt cháy hầu như không còn.
Mặc dù Lương Âm không có đột phá đến Tiên Đế cấp, nhưng bên trong tầng thứ Hoang Vương vẫn vô cùng mạnh mẽ, đối phó đám Hoang Vương vô cùng nhẹ nhõm.
Đương nhiên, biểu hiện chói sáng không chỉ có nàng, còn có cả Lăng Sa La.
Nàng cũng tham chiến, nhưng cũng không có trực tiếp tham chiến mà dựa vào thân pháp, không ngừng đầu độc trong không khí.
“Tê tê!”
Phấn độc bay múa trong gió, rơi trên người đám Hoang Vương, nhất thời bị ăn mòn phòng ngự, ăn mòn chiến giáp
“Aa!”
Từng Hoang Vương lơ lửng giữa không trung, da thịt toàn thân cấp tốc thối rữa, cuối cùng chết trong thống khổ.
Hạ Lan Phi cũng thống lĩnh đội quân Linh tộc tham dự, nữ nhân yêu diễm này cũng giết chóc một cách tàn nhẫn.
Mục Oanh thì ngược lại, bởi vì tính cách của nàng, tuy có tham chiến nhưng mỗi lần công kích chỉ đánh bay đối thủ ra ngoài.
– Oanh!
Bảo Lỵ thì một chưởng giết một tên Hoang Vương, nói.
– Oanh Oanh, đối với địch nhân thì đừng có nhân từ.
Mục Oanh thở một hơi thật dài, bình phục lại, tâm tình có chút bối rối, nói:
– Bảo lão sư, ta biết rồi.