Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2042
–
Sau khi tiếp nhận một kích Thiên Nộ Quyền của Hác Suất, Vân Phi Dương hôn mê trong vinh quang.
Nói đúng hơn là bọn người La Mục, Vân Lịch suy đoán sai, hắn không hề chịu được năm quyền, cũng không có chịu được 30, 50 quyền, mà một quyền bị giải quyết.
Cho dù như vậy nhưng mọi người cũng bội phục không thôi.
Nếu bất cứ một ai trong đám họ…Sau khi tiếp nhận một quyền kia, chỉ có nước chết!
– Yêu nghiệt!
Hác Suất khiếp sợ không thôi.
Lúc trước, hắn thi triển qua một lần Thiên Nộ Quyền, tuy bị Vân Phi Dương hóa giải nhưng dù sao cũng là Bản Mệnh Nguyên Thần.
Lần này tự bản thân hắn ra đòn, vậy mà chỉ chấn vỡ Đạo Giới, hôn mê.
Càng khó tin là.
Tên kia không chỉ có dùng Đạo Giới để hóa giải Thiên Nộ quyền mà còn phân tâm đi bảo vệ bọn người La Mục.
Tự bản thân mình chống được lực lượng mạnh mẽ, lại còn đỡ giúp người khác.
– Ca ca!
Hác Sửu ngưng trọng nói.
– Tuy cảnh giới của tên này chỉ là Tiên Vương đỉnh phong, nhưng linh hồn và lĩnh ngộ Đạo Ý lại không kém gì ta.
Hác Suất nói.
– Khó trách Thiện Bản Thư bị hắn cướp đi nguyên thần, khó trách chúng ta lại bị hắn thu làm nô bộc.
Khi bị ép giao ra linh hồn nguyên thần, trong lòng hai huynh đệ còn không phục, bây giờ Vân Phi Dương đã phục.
– Đệ đệ.
Hác Suất nói.
– Man Hoang Vực có địch nhân dạng này, sau này thật sẽ có chuyện.
Hác Sửu lắc lắc đầu.
– Ngay cả bảo vệ bản thân mình cũng còn khó làm, đừng đi quản Man Hoang vực.
Mặc dù huynh đệ hai người sống tại Man Hoang Vực nhưng cũng không phải dân bản địa, sau này gặp phải cơ duyên nên mới đi tới.
Vì vậy bọn hắn không có cái khái niệm nhà, dù sau này Vân Phi Dương trưởng thành, tạo cho Man Hoang Vực đả kích trí mạng, bọn họ cũng chẳng có gì phải quan tâm.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương tỉnh lại.
– Hài lòng chưa?
Lâm Chỉ Khê một mực bồi hắn, thấy hắn tỉnh lại, trong giọng nói có ý trách cứ.
Có thể không trách à.
Nếu hắn có gì bất chắc, sau này mình và nhi tử phải làm sao?
Vân Phi Dương cười nói.
– Ít nhất thì ta đã hiểu, ta bây giờ ngạnh kháng sát chiêu mạnh nhất của một Hoang Đế vẫn có khả năng sống sót.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Muốn chịu một quyền của Hác Suất, bằng vào cảnh giới hiện tại của ta cũng phải bị thương, vậy mà chàng chỉ dựa vào Đạo Giới lại có thể chống được, quả thực mạnh đến mức không dám tưởng tượng.
– Phải.
Vân Phi Dương ngạo nghễ nói.
– Tuy nam nhân của nàng đánh không lại Đế cấp, nhưng muốn giết ta cũng không phải chuyện đơn giản.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Chàng muốn đi vào Man Hoang Vực?
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu.
Mục đích hắn luận bàn cùng Hác Suất chính là tự kiểm tra bản thân, thử xem có thể chống lại sát chiêu của Hoang Đế hay không, như thế thì sau này tiến vào Man Hoang Vực mới không bó chân bó tay.
– Thật ra chàng cũng không cần kiểm tra!
Lâm Chỉ Khê nói.
– Ta sẽ đi cùng chàng, bảo vệ cho chàng an toàn.
Trước kia hắn bảo hộ nàng, bảo hộ người khác, hôm nay ngược lại, điều này khiến Vân Đại Tiện Thần bị thương rất nặng.
Hiên Viên Vấn Thiên đột phá Tiên Đế cấp, mình lại có thể chống đỡ được sát chiêu Hoang Đế khiến Vân Phi Dương có ý nghĩ giết vào Man Hoang Vực.
Đương nhiên.
Cần phải tính toán một phen.
Đầu tiên, Vân Phi Dương tìm đến huynh đệ Hác Thị, để cho hai người phác ra Họa đồ Man Hoang Vực.
– Ca ca, chúng ta làm như vậy, cũng không khác với phản đồ nghe!
Sau khi vẽ xong bản đồ, Hác Sửu có chút hổ thẹn.
– Đệ đệ, không có việc gì.
Hác Suất nghiêm túc nói.
– Võ giả Man Hoang Vực nhất định sẽ tha thứ vì sắc đẹp của huynh.
– Cũng lý.
Hác Sửu rất đồng ý.
Sau khi Vân Phi Dương thu được bản đồ, in ra làm rất nhiều phần, mang đến đại quân.
Nếu chỉ để các tướng quân biết địa hình Man Hoang Vực không đủ, hắn hỏi cẩn thận hai huynh đệ Hác Thị về tình Man Hoang Vực hiện tại cùng phân bố binh lính.
Hác Suất cùng Hác Sửu biết gì nói nấy.
Sau khi hỏi rõ ràng, Vân Phi Dương có lòng tin, đặt toàn bộ tâm tư lên quân binh.
Nếu đã quyết định đi Man Hoang Vực, khẳng định phải chơi thật lớn, nếu có thể quấy đến mức thiên hạ đại loạn thì không có gì tốt hơn.
– Phi Dương ca.
Một ngày nào đó, La Mục đi tới, nhếch miệng cười nói.
– Trăm vạn binh lính đã có thể thuần thục sử dụng Hồn Câu.
Thời điểm tiến vào Hồn Giới Vân Phi Dương mới biết đến Hồn Câu, một khi bị vạch trúng thì hồn phách đau đến không muốn sống, một khi vạch lên người sống thì hồn phi phách tán tại chỗ.
Vì vậy, trước khi đi hắn cố ý lấy trăm vạn Hồn Câu để trang bị cho binh lính mình.
Đương nhiên.
Để kích phát công năng của Hồn Câu thì nhất định phải có hồn khí.
Cũng may Vân Phi Dương mang đến rất nhiều Hồn Thạch, binh lính có thể không cần ngưng tụ hồn khí mà vẫn có thể kích phát Hồn Câu.
Một tháng sau.
2000 vạn binh lính đứng trước Đài Điểm Binh.
Trên người Vân Phi Dương mặc Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, khí vũ hiên ngang đứng bên trên Đài, quanh thân tản ra khí thế Vương giả.
Phía dưới.
Bọn người La Mục, Vân Lịch đứng trước quân đoàn của mình, ngửa đầu ưỡn ngực, ánh mắt phát ra chiến ý nồng đậm.
– Chư vị.
Vân Phi Dương cất cao giọng.
– Ta tin các ngươi đang rất mong chờ khoảnh khắc này.
– Chờ không nổi!
Tất cả binh lính cùng quát lên, thanh âm dập dờn giữa bầu trời, khí thế như hồng!
Vân Phi Dương rút Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm ra, nói.
– Ngay hôm nay, lập tức lên đường, giết tới Hoang Man Vực! Chúng ta phải để cho bọn hắn biết, cái gì gọi là “”thế bất khả kháng””!
– Xoát!
– Xoát!
Lưu quang lấp lóe, vô cùng sáng chói.
Ngàn vạn đại quân trùng trùng điệp điệp xuất binh, tiến về hướng Man Hoang Vực.
Bọn người La Mục, Vân Lịch lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lấp lóe chiến ý mãnh liệt, hận không thể lập tức ra trận giết địch.
– Hưu!
– Hưu!
Lâm Chỉ Khê cùng Hiên Viên Vấn Thiên cũng xuất hiện.
Bên phía Chân Vũ Thần Vực cũng chỉ có hai người này là cường giả cấp Tiên Đế, thuộc về lực lượng tối cao.
– Cái kia…
Hác Suất yếu ớt nói.
– Hai huynh đệ chúng ta không đi có được không?
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói.
– Ta sẽ không để cho các ngươi tùy tiện ra tay, cũng sẽ không cần theo quân đi chinh phạt.
– Vậy thì tốt.
Hai huynh đệ buông lỏng một hơi.
Tuy không phải người địa phương của Man Hoang Vực nhưng dù sao cũng thành tựu Hoang Đế ở đây. Nếu như bị Vân Phi Dương mệnh lệnh công thành lướt trại, khẳng định rất khó xử.
Trăm vạn đại quân xuất hiện, Thiên Đạo trong không gian pháp tắc cũng đã cảm nhận được.
Hắn truyền âm.
– Tiểu tử, ngươi muốn giết vào Hoang Man Vực?
– Ừm.
Thiên Đạo im lặng.
– Còn chín năm nữa sẽ đến Tiên Đế chi tranh. Ngươi giết qua đó lỗ mãng như vậy, vạn nhất về không được, vậy thì bù không được mất.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương nói.
– Có thể trở về.
Hắn lần này suất quân đi Man Hoang Vực, không phải đi sống mái mà chỉ muốn tạo cho đối phương một ít phiền phức để cho bọn hắn hiểu rõ, Chân Vũ Thần Vực có khả năng phản kích!
– Toàn quân xuất kích!
Vân Phi Dương ra lệnh, cất bước tiến vào lưu quang bình chướng.
Bọn người Lâm Chỉ Khê, La Mục cùng trăm vạn đại quân theo sát phía sau.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn, vòng xoáy đã không còn lại một ai, chỉ còn trận pháp phòng ngự.
– Vân Phi Dương.
Tiếng Thiên Đạo vang lên.
– Hy vọng ngươi có thể yên ổn trở về.