Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2012
–
Chuyện gì cũng đều có thể nói, duy chỉ có khi dễ huynh đệ của ta, không bàn nữa!
Câu nói này của Vân Phi Dương vô cùng bá khí, cũng mang theo vô tận sát ý khiến cho hồn binh cùng đám vong linh ở hiện trường nghe xong nổi hết da gà.
Lạnh nhất trên đời không gì qua được băng.
Vào hôm nay hồn binh cùng đám vong linh lại biết rằng lạnh hơn băng là sát ý!
Dù tu vi Hồn Chủ cực mạnh nhưng khi cảm nhận được sát ý lạnh lùng kia cũng có chút không rét mà run.
Một khắc này, hắn hận không thể quay người lại quát mắng thủ hạ, đến cùng là ai khi dễ huynh đệ hắn!
Cho dù Hồn Chủ biết ai khi dễ La Mục cũng không làm được gì, bởi vì hiện tại Vân Phi Dương đã triệt để bị chọc giận.
Trong lòng của hắn chỉ có một ý niệm, mạt sát kẻ khi dễ huynh đệ hắn!
– Phi Dương ca!
Vào lúc này La Mục nỗ lực giơ tay lên, chỉ Tiểu Phi trong đội ngũ, muốn rách cả mí mắt nói.
– Chính là hắn, hắn khi dễ ta!
Câu nói này nói có tính trẻ con nhưng cũng biểu hiện trực tiếp nhất tâm tình hiện tại của hắn.
Sau khi đi vào Hồn Giới tiếp nhận vô tận thống khổ cùng ủy khuất, bây giờ đại ca của mình đã đến, khẳng định phải báo thù!
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương nói.
– Ta sẽ để hắn đau đến không muốn sống.
Đang khi nói chuyện, hắn nhẹ nhàng nâng đầu nhìn về tên Tiểu Phi đang đầy ngạc nhiên đứng đó, một cỗ hấp lực cường đại bạo phát.
Xoát!
Tiểu Phi bay ra ngoài rơi vào trước mặt Vân Phi Dương, hoảng sợ nói.
– Ngươi….
– Hưởng thụ tra tấn thống khổ đi.
Một tay Vân Phi Dương đặt trên bả vai hắn, Thiên Hỏa cường thế gào thét ra.
Vù vù ——
Hỏa diễm bốc lên, nhiệt độ bốn phía tăng lên kịch liệt.
– A aaa…!
Tiếp nhận Thiên Hỏa nóng rực đốt cháy, Tiểu Phi tê tâm liệt phế hét thảm.
Hỏa diễm Vân Phi Dương vừa sức, cho nên tiếp nhận hỏa diễm không có nguy hiểm đến tính mạng.
– Aaaa……Aaaaa
Tiếng kêu thảm thiết dập dờn khắp diễn võ trường, vô cùng khiếp người.
– Hồn…Hồn Chủ…Tướng…Tướng Quân cứu…cứu ta…
Tiểu Phi bị hỏa diễm vô tận đốt cháy, thống khổ la to.
– Đáng giận!
Tướng quân phẫn nộ không thôi.
Thủ hạ mình bị tra tấn, thật khó chịu đựng.
Nhưng hắn cũng không có xuất thủ, dù sao Hồn Chủ đại nhân sẽ nhịn không được mà xuất thủ cứu hắn.
– Tiểu hữu.
Hồn Chủ mở miệng.
– Xem ra hồn binh này đã tra tấn huynh đệ ngươi, ta giao hắn cho ngươi trừng trị, bất luận sinh tử.
– Hồn Chủ!
Tướng quân trừng mắt.
Binh lính của chúng ta đó.
Ngươi thân là Nhất Giới Chi Chủ, tại sao không cứu hắn mà lại trơ mắt nhìn một tên phàm nhân ra oai!
Coi như tiên lễ hậu binh, lễ cũng quá mức rồi!
Nếu như Hồn Chủ biết ý nghĩ trong lòng tướng quân, khẳng định mắng to.
Ngươi rốt cuộc có biết hay không, bản chủ lúc trước đã cùng giao thủ với hắn, cả hai đều không làm gì được nhau?
Ngươi có biết hay không, hiện tại tóc tên này đã đổi thành màu tím, thực lực mạnh hơn trước kia, bản chủ ta đánh không lại!
Ngươi có biết hay không, hắn hiện tại đang rất tức giận, nếu như lại động đến đừng nói Bắc Mạc, dù toàn bộ Hồn Giới đều sẽ gặp phải tai hoạ!
Không có ai biết, tâm lý Hồn Chủ có bao nhiêu khuất phục, có bao nhiu nhẫn nhịn.
Hắn vì an nguy Hồn Giới, chỉ có thể nhìn Vân Phi Dương dùng hỏa diễm nóng rực tra tấn Tiểu Phi, thậm chí miễn cưỡng vui cười.
Đương nhiên.
Nếu có lựa chọn, Hồn Chủ tình nguyện bóp chết Tiểu Phi trước một bước, tránh bớt việc tên này khi dễ huynh đệ tên kia để sự việc chuyển biến xấu đến không thể xoay chuyển.
– Aaaa…!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Trong lúc Vân Phi Dương tra tấn Tiểu Phi, cũng thu lấy trí nhớ hắn.
Khi nhìn thấy huynh đệ hắn bị dùng làm công cụ để kiếm Hồn Thạch, tức giận càng thêm mãnh liệt.
– Tên gia hỏa đáng giận!
– Ngươi khi dễ huynh đệ ta, cho dù có ngàn cái mạng cũng không đủ để lão tử ta tra tấn!
Vù vù!
Hỏa diễm thiêu đốt, cường độ đề bạt.
– A a…
Tiếng kêu Tiểu Phi thảm liệt hơn.
Vân Đại Tiện Thần dùng thủ đoạn tra tấn bưu hãn khiến hồn binh này tiếp nhận thống khổ cùng cực, càng cường liệt hơn so với việc La Mục bị quất!
Cuối cùng, vì bị tra tấn khủng bố, linh hồn Tiểu Phi đã chậm rãi bốc hơi, thân thể cũng bị đốt cháy hầu như không còn.
Vân Phi Dương cũng muốn một mực tra tấn nhưng thời gian có hạn nhất định phải nhanh trở về Chân Vũ Thần Vực.
Tiểu Phi bị ngược chết thảm, tướng quân cùng nhóm hồn binh chỉ có thể ngây ngốc nhìn, còn về Hồn Chủ thì mong tên này có thể nguôi giận, đừng đi liên lụy người khác.
Không như mong muốn.
Vân Phi Dương giơ lên Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, lạnh lẽo âm u nói.
– Bắc Mạc hồn khoáng này không cần tồn tại nữa.
– Tiểu hữu, không thể…
Hồn Chủ muốn ngăn cản.
Nhưng vừa mới mở miệng đã thấy lôi vân cấp tốc ngưng giữa tụ bầu trời.
Tê tê!
Từng đạo Thiên Lôi kiếm khí vô cùng cường thế phun ra từ lôi vân mang theo lực lượng phá vỡ không gian!
Dưới cơn thịnh nộ, Vân Phi Dương trực tiếp vận dụng Thiên Lôi Kiếm Đạo quần sát
Xoát! Xoát!
Từng đạo kiếm khí mang theo lôi điện ầm vang rơi xuống.
Sắc mặt Hồn Chủ kinh biến, không để ý tới tướng quân cùng Hồn Binh mà thi triển thân pháp biến mất tại chỗ.
Uy lực Thiên Lôi Kiếm Đạo cực mạnh, với thực lực của hắn cũng có thể chống được mấy trăm đạo, nhưng khó có thể gánh vác hơn mười vạn!
Nhất Giới Chi Chủ bị dọa đến chuồn mất nói chi nhóm hồn binh bị kiếm khí bao phủ, trong lòng bọn họ dâng lên khí tức tử vong mãnh liệt, ánh mắt xuất hiện tia tuyệt vọng!
– Không!
Tướng quân đóng giữ hồn mỏ gào thét tuyệt vọng.
Ầm ầm!
Từng đạo Thiên Lôi kiếm khí khủng bố ầm vang rơi xuống.
Toàn bộ Bắc Mạc hồn khoáng nhất thời hiện ra tia sáng chói mắt mãnh liệt.
Sau cuồng oanh loạn tạc, bụi đất đầy trời tiêu tán, Bắc Mạc hồn khoáng bị hóa thành phế tích.
Mấy vạn hồn binh cùng tướng quân đóng giữ tại nơi đây đều chết hết, còn về vong linh lại còn sống như kỳ tích, như không hề bị Thiên Lôi Kiếm Đạo oanh kích.
Bọn họ vốn đã chết.
Lực lượng Vân Phi Dương khủng bố đến đâu cũng chỉ sinh ra cảm giác hoảng sợ cực đại, căn bản không nhận trùng kích.
Hồn Chủ sớm đã rời đi, sắc mặt vô cùng khó coi treo người giữa không.
Hắn hoàn toàn không để ý đến mấy vạn hồn binh cùng một tướng quân, mà chỉ đau lòng vì Bắc Mạc là nơi sản xuất Hồn Thạch lớn nhất cứ như vậy bị oanh tạc thành phế tích!
Đạp.
Tiếng bước chân truyền đến.
Vân Phi Dương mang theo La Mục, huynh muội Vân Lịch đi ra, ngẩng đầu nhìn về phía Hồn Chủ, lạnh lùng nói.
– Ta mang bọn họ đi, ngươi có ý kiến gì không?
Câu nói này rất ngông cuồng, rất phách lối.
Hồn Chủ vội vàng cười nói.
– Không ý kiến, không ý kiến!
– Chúng ta đi.
Vân Phi Dương cất bước đi.
Giết đi tên chủ hung khi dễ huynh đệ, lại để cho nhiều hồn binh chôn cùng, lửa giận trong lòng hắn cũng tiêu tan không ít.
– Phi Dương ca.
La Mục nói.
– Vũ khí Hồn Giới rất đặc thù, muốn mang một ít trở về hay không?
– Đúng vậy.
Vân Lịch nói.
– Còn có Hồn Thạch!
Nghe hai người kiểu nói này, Vân Phi Dương liền ngừng chân, ngẩng đầu lần nữa nhìn về phía Hồn Chủ.
– Ngươi xem đó mà làm.
– …
Khóe miệng Hồn Chủ kịch liệt co quắp.
Mà khi hắn xuất ra 100 vạn Hồn Câu, mấy ngàn khỏa Hồn Thạch, tận mắt thấy Vân Phi Dương mang theo ba tên vong linh rời đi, cỗ bất an mãnh liệt trong lòng mới hoàn toàn tiêu tán.