Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2011
–
– Ô ô ô ——
Tiếng kèn thổi lên khắp Bắc Mạc hồn khoáng.
– Ừm?
Hồn Binh đang xem vong linh ẩu đả ngạc nhiên, sắc mặt đại biến, vội vã xua đuổi vong linh, đội ngũ nhanh chóng đứng vững.
Tiểu Phi đánh rất hăng say trong sơn động cũng nghe tiếng loa tập kết, lúc này dừng lại, lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, đợi lát nữa ta lại đến thu thập ngươi!
Nói xong hắn thu roi rời đi.
– Phù phù!
Tiểu Phi chân trước vừa đi, La Mục chân sau đã suy yếu ngã xuống đất, toàn thân trên dưới đều vết roi lộng hành quấy rối để tâm thần vô cùng thống khổ, đau đớn tột cùng!
– La khỉ con!
Vân Lịch nhịn đau đi.
La Mục nằm trên đất lạnh như băng, mười ngón tay nắm lấy bùn đất, khóc nói.
– Phi Phi Dương ca giúp ta báo thù, giúp ta báo thù!
Trước kia, bất luận đối mặt tra tấn thống khổ cỡ nào, hắn đều sẽ yên lặng chịu đựng, thậm chí sau khi thống khổ biến mất, cười đùa tí tửng để quên hết.
Không có cách nào.
Thân ở Hồn Giới, phải nhẫn nhục chịu đựng, nhưng lần này lại khóc.
Không phải đau, cũng không phải thống khổ.
Mà tuyệt vọng, ngay thời điểm bất lực nhất, người hắn tín nhiệm nhất lại đến, sự ủy khuất đè ép trong lòng rốt cục được phóng thích!
– Vân Phi Dương!
Vân Lịch đứng trước người La Mục, hai tay nắm chặt phẫn nộ hét lớn.
– Huynh đệ bị khi dễ, ngươi còn không mau tới đây!
– Ta tới.
Thanh âm truyền tới từ phía sau.
Sát khí băng lãnh đang phát ra vô tận.
La Mục vốn không còn sức lực, lại nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh vĩ ngạn đột nhiên xuất hiện đứng trước động khẩu, nước mắt tuôn ra như suối.
Tại đại lục Vạn Thế, dù bị vô số người chế giễu là phế vật hắn cũng đều không khóc, duy chỉ có lần này khi nhìn thấy Vân Phi Dương hắn lại khóc giống như một tiểu hài tử đang chịu ủy khuất.
– Đừng khóc.
Vân Phi Dương nói.
– Ca giúp ngươi báo thù.
Hưu!
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lấp lóe ánh sáng!
Diễn võ trường Bắc Mạc hồn khoáng.
Mấy vạn Hồn Binh tụ tập cùng một chỗ, ghé tai nhau nghị luận, Tiểu Phi vừa đi ra từ bên trong.
– Kỳ quái.
– Loa tập kết sao lại thổi lên?
– Chẳng lẽ, có đại nhân vật gì tới Bắc Mạc hồn khoáng thị sát?
Mọi người đầy nghi vấn.
Xoát!
Tướng quân Hồn khoáng bay đến đứng trên đài cao, cao tiếng nói.
– Hồn Chủ đang tới, tất cả đều xốc lại tinh thần cho ta!
– Cái gì?!
– Trời ạ, Hồn Chủ muốn tới thị sát?
Từng nhóm hồn binh trợn mắt.
Hưu!
Vào lúc này, một đạo lưu quang chạy nhanh đến lơ lửng giữa trời, đợi ánh sáng tán đi liền hiện ra lão giả thấu phát uy nghiêm.
Tướng quân vội vàng cúi đầu xuống, một tay để trước ngực, cung kính nói.
– Mạt tướng tham kiến Hồn Chủ đại nhân!
Má ơi.
Đây là Hồn Chủ sao!
Rất nhiều ánh mắt hồn binh lóe ra sùng bái mãnh liệt, chợt cùng nhau hành lễ, vô cùng kích động quát to.
– Tham kiến Hồn Chủ đại nhân!
Hồn Chủ là chưởng khống giả Hồn Giới, cũng là thần chí cao tại nơi đây.
Những binh lính này dù sống cả một đời cũng chưa chắc nhìn thấy, cho nên đột nhiên nhìn thấy, làm sao không chấn kinh, làm sao không kích động?
Tiểu Phi trong đội ngũ cũng phấn khởi không thôi.
Cha, mẹ.
Các ngươi tin không?
Ta vậy mà có thể nhìn thấy Hồn Chủ đại nhân!
Tiểu Phi càng nghĩ càng kích động, hai tay đang khẽ run rẩy.
Bọn họ là những binh lính đóng giữ Bắc Mạc, không có truy cầu gì quá lớn, chỉ mong có thể được nhìn thấy bản tôn Hồn Chủ một lần đã tích phúc ba đời.
– Đây chính là Giới chủ Hồn Giới sao?
Vong linh núp trong bóng tối cũng cảm nhận được hồn khí lão giả khủng bố khuếch tán giữa bầu trời, thân thể cùng tâm linh run lẩy bẩy.
Hồn Chủ đến để Bắc Mạc hồn khoáng trở nên cực yên tĩnh.
Không chút khoa trương mà nói.
Lúc này dù có một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe rõ ràng.
Đạp, đạp!
Đột nhiên, có tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến.
Mọi người ngạc nhiên nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy một tên trẻ tuổi bên ngoài sơn động đang cầm kiếm đi tới, hai tên vong linh theo phía sau còn đọng nước mắt trên khóe mi.
– Đáng giận!
Tiểu Phi âm thầm cả giận quát.
– Hai người này làm sao đi ra!
Hai vong linh theo sau lưng Vân Phi Dương chính là La Mục và Vân Lịch.
Tuy bọn họ bị đánh mình đầy thương tích nhưng lại có sức lực chèo chống thân thể để đi tới đây, bởi vì Vân Phi Dương phía trước như có một cỗ ma lực có thể để cho hai người không còn thống khổ, suy yếu.
– Hồn Chủ đại nhân!
Tướng quân cả kinh nói.
– Tên này là người sống!
Hắn có thể cảm nhận được quanh thân Vân Phi Dương không phát ra hồn khí, cũng không có khí tức vong linh cho nên kết luận là người sống!
Hồn Chủ không nói, sắc mặt dị thường nghiêm trọng.
Người trẻ tuổi kia từng bước một đi tới, không có phát ra sát khí cũng không có nộ khí, trên mặt lại không chút biểu tình, để bất an trong lòng hắn đạt đến cực hạn.
– Nhân loại?
Rất nhiều hồn binh ngạc nhiên không thôi.
Bọn họ sống ở Hồn Giới đã lâu, chưa từng nghe nói qua nhân loại có thể vào đây, đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Xoát!
Tướng quân từ đài cao nhảy xuống, cười lạnh nói.
– Một tên nhân loại nhỏ bé cũng dám tự ý vào Hồn Giới ta, thật không biết sống chết!
Hồn Chủ đột nhiên thị sát, lại có một tên phàm nhân xuất hiện, sẵn tiện lấy ra biểu hiện bản thân.
– Tướng quân muốn xuất thủ!
Chúng hồn binh nhất thời phấn khởi.
Bọn họ chưa từng thấy qua tướng quân bạo phát cảnh giới chớ nói chi động thủ.
– Lui ra.
Hồn Chủ trầm giọng nói.
Tướng quân khẽ giật mình, chỉ có thể thu hồi hồn khí, ngoan ngoãn lui về.
Xoát!
Hồn Chủ rơi xuống, ánh mắt thủy chung khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, lo lắng tên này dưới cơn nóng giận, lại đem Hồn Giới phá nát.
– Thì ra là thế.
Tướng quân bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng quát.
– Hồn Chủ đại nhân muốn tự mình động thủ, để tất cả mọi người tăng một chút kiến thức!
– A!
– Hồn Chủ đại nhân muốn xuất thủ!
Ánh mắt nhóm hồn binh nóng rực, kích động không thôi.
Không nghĩ tới hôm nay may mắn nhìn thấy Hồn Chủ, lại còn nhìn thấy hắn tự mình động thủ, thực quá hoang tưởng!
– Chúng ta vẫn nên trốn xa một chút.
Hồn phách vong linh nhao nhao lui ra.
Bọn họ lo lắng Nhất Giới Chi Chủ xuất thủ sinh ra hồn khí khủng bố, nếu như mình tiếp nhận thì càng thống khổ.
Tướng quân cùng nhóm hồn binh đều đang nhìn Hồn Chủ.
Tưởng tượng khi hắn động thủ sẽ kinh thiên động địa như thế nào, cường thế như thế nào!
Vạn chúng chờ mong Hồn Chủ động.
Hắn cũng không có xuất thủ mà chính nhẹ nhàng nâng đầu.
Tướng quân nói thầm.
– Hồn Chủ là cường giả đứng đầu, nếu phất tay cũng có thể giết chết tên kia.
Giữa lúc hắn đang suy nghĩ Hồn Chủ lại hai tay ôm quyền, vội vàng nói.
– Tiểu hữu, tuyệt đối đừng làm loạn, có việc gì thì từ từ nói!
Dát.
Tướng quân trợn tròn.
Nhóm hồn binh đang chờ mong ngây người!
Không nghe lầm chứ?!
Hồn Chủ đại nhân vậy mà xưng hô với tên phàm nhân kia là tiểu hữu? Mà rõ ràng là đang ăn nói khép nép, kiêng kị!
Đang nằm mơ sao?
Hồn Chủ đại nhân đang tiên lễ hậu binh?
Gữa lúc mọi người đang suy nghĩ lung tung, Vân Phi Dương lạnh lẽo âm u nói.
– Chuyện gì đều có thể nói, duy chỉ có khi dễ huynh đệ của ta, không bàn nữa!
Ngôn ngữ bá khí, quanh thân phát ra kiếm ý lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.