Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2010
–
Vân Phi Dương tóc tím đang ở giữa bầu trời Hồn Giới cực tốc bay về hướng Bắc Mạc, quanh thân khuếch tán sát khí!
Hắn nghe được tiếng hét của La Mục.
Hắn cảm nhận được sự giãy dụa thống khổ của La Mục.
Giận! Giận! Giận!
Tâm tình Vân Phi Dương lúc này giống với lúc huynh muội Vân Lịch chiến tử mà liều lĩnh bất chấp hậu quả thi triển đệ tam biến.
Hiện tại hắn chỉ muốn thật nhanh tìm tới La Mục, giết chết tên gia hỏa khi dễ huynh đệ mình!
Vù vù ——
Tốc độ phi rất nhanh, nộ khí cùng sát khí vẫn còn lưu lại giữa bầu trời.
Hồn Chủ đau khổ đuổi theo phía sau, cảm nhận được cỗ đáng sợ khí tức kia, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt hơn!
– Cút cho ta!
Vân Phi Dương lạnh lùng quát.
– Hô!
Vạn Tượng Phong Ma Chưởng mang theo chi vì khủng bố, từ giữa bầu trời gào thét áp xuống.
– Không tốt!
Sắc mặt Hồn Chủ kinh biến, lúc này thi triển thân pháp triệt thoái.
Vân Phi Dương không bạo tẩu thi triển Vạn Tượng Phong Ma Chưởng hắn cũng không dám đón đỡ, bây giờ bạo tẩu lại càng không dám.
Ầm ầm!
Hồn Chủ né tránh, chưởng ấn oanh trên mặt đất.
Tạch tạch tạch ——
Lực lượng cường đại khuếch tán, mặt đất cấp tốc vỡ ra vô số vết rách, sau cùng đột nhiên bị nhấn xuống trăm trượng tạo thành hố hình bàn tay.
– Tiểu hữu!
Hồn Chủ hô lớn.
– Có chuyện từ từ nói!
Lúc trước hắn còn không tình nguyện cầu hoà, hiện tại lại vô cùng sợ hãi!
Bởi vì khi tóc người này thay đổi màu sắc, thực lực rõ ràng đề bạt không nhỏ, nếu như liều lĩnh xuất thủ, Hồn Giới sợ rằng sẽ gặp đại nạn!
Hồn Chủ thật rất phiền muộn.
Vừa rồi rõ ràng đang cùng nói chuyện thì đột nhiên tên này lại nổi giận.
Nếu như biết đối phương bạo tẩu vì một Hồn Binh phổ thông đang tra tấn huynh đệ hắn, khẳng định sẽ tức giận đến thổ huyết.
Vân Phi Dương phẫn nộ huy chưởng nói.
– Ta không muốn nghe.
Vù vù!
Vạn Tượng Phong Ma Chưởng mang theo lực lượng kinh khủng lần nữa ầm vang rơi xuống.
Hồn Chủ bởi vì kiêng kị không dám tiếp, cho nên chỉ có thể né tránh, trơ mắt nhìn chưởng ấn thế đại lực trầm oanh lên mặt đất.
Ken két ——
Lực lượng bạo tạc đánh lên mặt đất lần nữa tạo ra hố hình bàn tay mấy vạn dặm.
– …
Khóe miệng Hồn Chủ kịch liệt run rẩy.
Nếu như tên này tiếp tục tấn công nữa thì không bao lâu, Hồn Giới sẽ bị chấn động phân mảnh!
Nhưng bây giờ Vân Phi Dương chỉ quan tâm đến La Mục, không có thời gian đi hủy thiên diệt địa, sau khi đánh ra một chưởng liền cực tốc bay đi, sát khí như hung thú gào thét.
Hồn khí bị sát khí quấy rối liền tán loạn.
Mà nhờ vậy, những vong linh hồn phách đang bị tra tấn lại được giải thoát trong thời gian ngắn ngủi.
Hồn khí đều bị áp chế, có thể thấy được Vân Phi Dương bạo phát sát khí khủng bố đến mức nào, cũng khó trách sau khi Hồn Chủ cảm thụ được khí tức, trong lòng dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt.
Ba! Ba! Ba!
Trong sơn động, Tiểu Phi còn dùng lực vung roi.
Thật vất vả mới thắng Hồn Thạch, bởi vì La Mục bị đánh bại một trận mà thua hết khiến hắn rất khó chịu.
Nói thật, một tên Hồn Binh lại đi ngược đãi vong linh hồn phách, đừng nói Bắc Mạc, nếu như ở nơi khác thì cũng là sự rất bình thường.
Nhưng.
Lần này lại gây phiền toái lớn.
Bởi vì kẻ bị ngược là La Mục, là huynh đệ của Vân Phi Dương.
Tiểu Phi vẫn không ngừng quật, lần lượt phát tiết lửa giận lên người La Mục, hắn cũng từng bước đẩy Hồn Giới xuống vực sâu vạn trượng.
– A aaa…!
La Mục tê tâm liệt phế kêu thảm.
Bên trong hồn tiên ẩn chứa hồn khí, thổng khố này không cách nào hình dung, không cách nào cắn răng kháng cự!
Một lúc sau, Tiểu Phi dừng lại, cười lạnh.
– Đến đây, nghiền xương ta thành tro đi!
– Đáng…đáng giận…
La Mục chịu đựng đau nhức kịch liệt.
Nếu như còn có thực thể, nếu như còn có một chút thực lực, hắn tuyệt đối sẽ liều mạng với tên này!
Ba!
Tiểu Phi lần nữa vung roi quật, lại cười lạnh nói.
– Nhớ kỹ, các ngươi chỉ là vong linh, một khi đi vào Hồn Giới, muốn sống tạm thì phải đập đầu tuân thủ chủ nhân là ta!
– A…Nha.
Đột nhiên có thanh âm từ đằng sau truyền đến.
Chỉ thấy hồn binh Lão Lý đi tới, đang hứng thú nói.
– Tiểu Phi, ngươi thua trận thì dồn bực tức vào vong linh?
Tiểu Phi biết, tên này đến xem mình làm ra trò cười, hắn không để ý tới Lão Lý mà tiếp tục giơ lên cây roi lên, hung hăng đánh tiếp.
Lão Lý cười nói.
– Hại ngươi thua mười khỏa Hồn Thạch, phải trừng trị thật tốt vong linh này.
Tên này không đơn thuần đến chế giễu, hắn cố ý kích thích Tiểu Phi, để hắn ra tay độc ác đánh hai vong linh này cho tàn phế.
Vì cái gì?
Bởi vì chỉ có có như thế mới không còn vong linh nào đủ sức đánh bại vong linh bên hắn, kiếm được càng nhiều Hồn thạch.
Nói thật, mấy ngày nay Lão Lý cũng rất phiền muộn.
Dù sao vong linh được chọn lựa phần lớn đều thua trong tay bọn La Mục cùng Vân Lịch, thua không ít Hồn Thạch.
Cũng may hắn có một vương bài, có thể thay đổi cục diện.
Nhưng vương bài lại không thể dùng ngày ngày.
Nếu như Tiểu Phi tiếp tục phái hai tên vong linh kia ra sân, mình sẽ tiếp tục thua.
Loại tỷ đấu này có quy định, vong linh người nào nhìn trúng thì không thể bị người khác chiếm.
Lão Lý càng nghĩ, quyết định đến kích thích Tiểu Phi một chút, để hắn đánh hai vong linh này cho tàn phế.
Tiểu Phi vẫn còn non, không những không nhìn ra dụng ý của Lão Lý, ngược lại nghe việc bị thua mười khỏa Hồn Thạch thì lửa giận phun trào, giơ roi điên cuồng đánh xuống.
– Ai.
Lão Lý lắc đầu, quay người rời khỏi sơn động.
Sự việc đã giải quyết xong hắn phải rời đi để tránh để tiểu tử này lấy lại tinh thần.
– Mẹ kiếp! Hại lão tử thua mười khỏa Hồn Thạch, ngày hôm nay ngươi nhất định phải sống không bằng chết!
Sau khi Lão Lý rời đi, lửa giận trong lòng Tiểu Phi không kềm nén được, hắn điên cuồng đánh, vô cùng tàn nhẫn.
– A aaa…!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong sơn động.
Vân Phi Dương thông qua phản hồi của kiếm khí, nghe được rõ ràng, cực tốc bay đến, trong con ngươi phát ra lửa giận cùng sát cơ vô tận, hắn muốn đốt cháy mọi thứ hầu như không còn gì!
Hồn Chủ mệt mỏi đuổi theo phía sau, cảm nhận được sát khí càng đáng sợ hơn, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Mẹ kiếp!
Lửa giận cùng sát khí của tên này tại sao ngày càng mạnh, đến cùng là ai đang trêu chọc hắn!
Hồn Chủ khổ cực cũng không biết, kẻ trêu chọc Vân Phi Dương lại chỉ là một hồn binh tầm thường nhất trong Bắc Mạc hồn khoáng.
Hưu!
Vân Phi Dương cực tốc tiến vào Bắc Mạc, cuối cùng đi vào hồn khoáng, tiên niệm điên cuồng lan tràn.
Hắn chỉ có thể dựa vào kiếm khí, đại khái xác định được vị trí của La Mục, muốn bắt được chính xác thì phải dựa vào tiên niệm.
– Hồn khoáng?
Hồn Chủ cũng phát hiện hướng Vân Phi Dương đang đến, lúc này Hồn Niệm bạo phát, trong nháy mắt lại không phát hiện ra vấn đề gì.
Điều này đương nhiên.
Trong sơn động hồn khoáng, có không ít Hồn Binh đang quất vong linh.
Hắn không biết La Mục cùng Vân Lịch nên tự nhiên khó có thể biết họ chính là nguyên nhân khiến Vân Phi Dương phẫn nộ.
– Cỗ lực lượng này…
Tướng quân Bắc Mạc hồn khoáng cảm nhận được Hồn Niệm, cả kinh hô.
– Là Hồn Chủ, mau mau, nhanh tập hợp, nhanh chóng nghênh đón!