Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2009
–
Cảm giác mặt đất rung chuyển càng lúc càng mãnh liệt, một cỗ kiếm khí cuồn cuộn theo đó cuốn tới bao phủ toàn bộ Bắc Mạc, bao phủ toàn bộ hồn khoáng.
Đám Hồn Binh đang xem đang xem Vong Linh chiếm đấu trên diễn võ trường cảm giác được, trên mặt hiện ra vẻ hoảng hốt.
Bọn họ sinh hoạt lâu dài trong Hồn Giới, chưa thấy qua người còn sống bao giờ cho nên vẫn vô cùng lạ lẫm đối với kiếm khí.
Nhóm Hồn Binh không biết nhưng đám Vong Linh lại biết.
Dù sao, lúc còn sống bọn họ cũng đều là nhân loại, đều tu luyện võ đạo.
– Kiếm ý thật mạnh!
Ánh mắt tên Vong Linh vừa đánh bại La Mục kia trở nên ngưng trọng.
– Thực lực của người thi triển một kiếm này chỉ sợ đã đến gần vô hạn Đế cấp!
Người này đến từ một Vực khác, nhưng Đế cấp trong lời nói của họ cũng tương đương với Tiên Đế trong Chân Vũ Thần Vực.
– Hồn Giới chính là địa bàn của Vong Linh, tại sao lại có thể xuất hiện kiếm ý mạnh như thế?
Một tên có chút lý giải đối với Hồn Giới suy đoán, chợt âm thầm cả kinh hô.
– Chẳng lẽ có người sống xông vào!?
Không sai.
Vân Phi Dương main ta chứ ai.
Mà giờ phút này, hắn đang bộc phát toàn lực chiến đấu kịch liệt với Hồn Đế, cũng vì thế mà kiếm khí mới có thể lan tran tới Bắc Mạc.
Động tĩnh nháo càng lúc càng lớn, nhóm Hồn Binh lại để đám vong Linh tự quyết đấu, nhao nhao nhìn về bời trời u ám xa xa.
– Xoát!
Đột nhiên, một đạo hào quang nhỏ yếu lại xuất hiện giữa bầu trời tại, toàn bộ thiên địa giống như bị cắt ra.
– Má ơi!
Mọi người trừng mắt.
Bầu trời như vỡ ra làm cho bọn họ phải chịu chấn động cực mạnh.
– Vù vù——
Đi qua một hồi, kiếm ý càng mạnh hơn lại cuốn tới.
Đám Hồn Binh và đám Vong Linh cảm nhận được kiếm ý bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Trong sơn động.
La Mục, Vân Lịch đang chịu tra tấn cũng cảm nhận được kiếm ý cuốn tới, tâm thần đại chấn, ngây người.
Kiếm ý tản ra đối với đám Hồn Binh và Vong Linh mà nói đều vô cùng âm u đáng sợ, nhưng đối với bọn hắn mà nói thì vô cùng thân thiết, vô cùng quen thuộc!
Trong khoảnh khắc, hai người có thể xác định, kiếm ý táo bạo này nhất định do Vân Phi Dương phát ra!
– Ca!
Vân Hoa che miệng nói:
– Là hắn sao!?
Nàng cảm nhận được kiếm khí của Vân Phi Dương, nhưng không thể tin được đây là sự thật.
La Mục, Vân Lịch cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng khi kiếm khí liên tục lan tràn tới cửa động, làm cho bọn hắn bắt buộc phải tin rằng… Đây là sự thật!
Phi Dương ca, đến rồi!
Phi Dương ca, bây giờ đang ở Hồn Giới!
Mũi La Mục, Vân Lịch chua xót, nước mắt tràn mi.
Bọn họ ở Hồn Giới trải qua vô số lần tra tấn thống khổ cũng chưa từng chảy nước mắt, nhưng lần này lại không nhịn được.
– Ô ô!
Rơi nước mắt, òa lên khóc như mưa.
Tiểu Phi cười nhạo nói.
– Tại sao lại khóc!?
Hắn không hiểu tâm tình bây giờ của La Mục, lại càng không hiểu tại sao hắn lại khóc.
– Xoát!
Tiểu Phi không them để ý tới mặt đất rung chuyển, lần nữa giơ lên cây roi, hung hăng hai người, cười lạnh nói.
– Các ngươi nghĩ rằng các ngươi khóc thì lão tử sẽ nương tay!?
– Con chó!
La Mục nhịn đau khổ, phẫn nộ mắng,
– Chờ đại ca của ta đến, ngươi chắc chắn sẽ bị nghiền thành tro!
– Ba!
Tiểu Phi lần nữa hung hăng đánh xuống, khinh thường cười lạnh nói.
– Ngày hôm nay, lão tử nghiền xương các ngươi thành tro trước!
– Ba ba ba!
Tần suất tiếng roi tăng lên.
La Mục bị roi quật liên tiếp, nắm chặt hai tay, dùng hết sức và khí lực cuối cùng, quát lớn:
– Phi Dương ca, nhanh tới cứu ta!
– Ha ha ha!
Tiểu Phi cười to.
– Ở bên trong Hồn Giới này, ai có thể cứu được ngươi!?
– Oanh!
– Oanh!
Giữa bầu trời, âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến, năng lượng bạo liệt điên cuồng dập dờn làm không gian không chịu nỗi mà vỡ vụn.
– Chậc chậc.
Vân Phi Dương dừng lại giữa không trung, nói.
– Không nghĩ tới một Giới Chủ nho nhỏ lại mạnh như vậy.
– …
Hồn Chủ không nói gì, trong lòng buồn bực không thôi.
Cảnh giới của người trẻ tuổi kia nhìn qua không quá cao nhưng đấu mười mấy hiệp mà không có chiếm được thượng phong.
– Tiểu tử.
Âm thanh của hắn lạnh lùng, nói.
– Vì sao ngươi lại tới Hồn Giới của ta để gây sự?
Sau khi nhận thức được thực lực của Vân Phi Dương rất mạnh, hắn chỉ có thể suy nghĩ đến nước nói chuyện cùng đối phương, dù sao đánh tiếp cũng chỉ gây bất lợi cho Hồn Giới.
– Ta tới đây không phải để gây sự.
Vân Phi Dương nói.
– Ta chỉ tới để tìm huynh đệ, sau đó dẫn bọn hắn rời khỏi Hồn Giới mà thôi.
Hắn cũng tỉnh táo lại.
Nếu như đối phương đồng ý để cho mình mang ba người La Mục đi, vậy thì cũng sẽ tiết kiệm được không ít thời gian.
Hồn Chủ nói.
– Huynh đệ ngươi hồn phi phách tán?
– Không sai.
Vân Phi Dương nói.
– Tiểu tử.
Hồn Chủ cau mày, nói.
– Căn cứ vào quy tắc Thiên Đạo, hồn phách Vong Linh nhất định phải ở lại Hồn Giới tiếp nhận vô tận tra tấn, bất kỳ ai cũng không có quyền mang đi.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Nếu như ta cứ khăng khăng muốn mang đi?
Hồn Chủ lãnh đạm nói.
– Thân là Hồn chủ Hồn Giới, ta đâu thể để ngươi mang người đi.
– Được rồi.
Vân Phi Dương thu Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm lại, hai tay đánh ra kết ấn nói:
– Ngươi đã không đồng ý vậy thì cũng đừng trách ta quậy Hồn Giới long trời nở đất.
– Vù vù——
Khí tức táo bạo gào thét mà ra, một đại thủ hình thành giữa bầu trời mang theo lực lượng to lớn ầm vang áp xuống.
– Ầm ầm!
Vạn Tượng Phong Ma Chưởng trực tiếp áp xuống đại địa, mặt đất mấy vạn dặm quanh đó nhất thời vỡ nát.
Cũng may không gian bích lũy ở Hồn Giới dày đặc dị thường. Nếu như Giới khác bị Vân Phi Dương đánh một chưởng, khẳng định phai mờ hư vô.
– Hô!
Giữa bầu trời một lần nữa ngưng tụ ra một chưởng ấn.
Vân Phi Dương thật muốn diệt Hồn Giới!
– Tiểu tử!
Hồn Chủ nói.
– Đừng có làm càn!
– Hưu!
Vừa dứt lời, song chưởng vung ra, ngưng tụ hồn khí đón lấy chưởng ấn!
– Ầm ầm!
Hai cỗ lực lượng chạm vào nhau, khí tức lan tràn, diện tích không gian vỡ vụn lại càng mở rộng hơn.
Mắt thấy địa bàn của mình liên tục bị phá hoại, Hồn Chủ đau lòng không thôi.
– Xoát!
– Xoát!
Vân Phi Dương lần nữa đánh ra kết ấn, ngưng tụ ra hai Vạn Tượng Phong Ma Chưởng.
Khóe miệng Hồn Chủ co giật, vội mở miệng.
– Vị tiểu hữu này, trước tiên tán lực lượng đi, sau đó chúng ta từ từ bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện.
Hắn thật sợ.
Không có cách nào.
Đây là địa bàn nhà mình.
Thực lực đối phương lại không kém gì mình, nếu như một mực đánh tiếp, Hồn Giới sẽ bị phân thành từng mảnh.
Vân Phi Dương triệt tiêu chưởng ấn đi, nói.
– Yêu cầu của ta rất đơn giản: Mang huynh đệ rời khỏi nơi này, bất kỳ người nào cũng không được cản.
– Cái này!
Hồn Chủ xoắn xuýt một phen, nói:
– Ta có thể đáp ứng ngươi!
Làm Hồn Chủ, có thể mở một mắt, nhắm một mắt để hắn mang vong linh rời khỏi Hồn Giới.
Vân Phi Dương cười rộ to.
Đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng la hét của La Mục.
– Phi Dương ca, mau tới cứu ta!
Âm thanh xuyên thấu, khuếch tán qua kiếm khí truyền đến, Vân Phi Dương không chỉ có nghe được rõ ràng, còn có thể cảm nhận được sự thống khổ bên trong đó.
– Mẹ!
Ánh mắt Vân Phi Dương dâng lên lửa giận, cũng ẩn chứa sát cơ mãnh liệt, mái tóc đen trong nháy mắt hóa thành tử sắc.
– Vù vù!
Sau khi bạo phát Chiến Thần Hồn Thể đệ nhị biến, khí tức cường thế bộc phát ra.
Sau khi Hồn Chủ cảm nhận được khí tức này, âm thầm cả kinh hô.
– Thực lực của tên này hình như còn mạnh hơn vừa nãy.
– Xoát!
Vân Phi Dương giẫm lên Độ Vân Bộ, lập tức biến mất.
Phương hướng mà hắn đi chính là chỗ hồn khoáng Bắc Mạc, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay thấu phát ra ánh sáng lộng lẫy nhưng lạnh lùng.
– Phiền phức!
Thấy hắn sát khí đằng đằng, trong lòng Hồn Chủ nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác bất an mãnh liệt, vội vã đuổi theo.