Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2007
–
– Oanh!
– Oanh!
Bên ngoài diễn võ trường hồn khoáng truyền đến từng đợt tiếng quyền, hồn binh vây đang xung quanh, nhìn rất hứng thú.
Bên trong hai vong linh đang đánh nhau có Vân Lịch đã sớm sử dụng Hồn Thạch được giả thoát trước nửa tháng tra tấn.
Hắn đang chiến đấu thay cho La Mục.
Bởi vì hồn binh gọi Tiểu Phi ngày hôm nay lại tìm tới.
Biểu hiện ngày hôm qua của La Mục để cho hắn rất hài lòng, cho nên hy vọng hắn có thể tiếp tục đi ra chiến đấu, giúp mình cho mình kiếm Hồn Thạch.
– Đại nhân.
– Thương thế của huynh đệ của ta vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể nào xuất chiến.
Vân Lịch ăn nói khép nép.
Sau khi đi vào Bắc Mạc hồn khoáng, trải qua vô số lần tra tấn, phần ngạo nghễ kia đã chôn thật sâu trong lòng.
– Không được.
Tiểu Phi lạnh lùng nói.
– Ta đã định chiến ước cùng Lão Lý, tên này nhất định phải xuất chiến.
Hắn cũng biết thương thế của La Mục vẫn chưa khôi phục, nhưng sau khi về đến quân doanh. Hắn ta bị Lão Lý châm chọc, máu dồn nên não, không suy nghĩ liền đồng ý.
Tiểu Phi có không ít vong linh có thể lựa chọn nhưng vẫn tương đối coi trọng La Mục. Dù sao biểu hiện ngày hôm qua của La Mục vẫn làm cho hắn vô cùng hài lòng.
– Ta chiến thay hắn.
Vân Lịch nói.
– Ngươi?
Tiểu Phi quan sát tỉ mỉ một phen, hoài nghi hỏi.
– Có được không?
– Được.
Vân Lịch đáp.
Huynh đệ vì hắn mà phải chịu thương thế, hắn cũng phải suy nghĩ cho huynh đệ, hắn phải xuất chiến.
– Thôi được.
Tiểu Phi xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn đồng ý.
– Oanh!
Trên võ trường, Vân Lịch không tránh kịp, bị đối thủ đánh trúng một quyền, thân thể lảo đảo lui lại, ngực truyền đến cảm giác đau đớn.
Vong linh mà hắn phải đối mặt, thực lực còn mạnh hơn hai tên mà hôm qua La Mục chiến đấu..
– Không ổn!
Tiểu Phi nhíu mày.
Lần này đánh cược hơi lớn, thua sẽ mất bốn khỏa Hồn Thạch.
Nếu như tên kia bại, mình không chỉ có mất đi hai khỏa hôm qua vừa thắng được mà còn phải bồi thêm vốn của mình vào.
– Tiểu Phi.
Hồn binh lớn tuổi hơn được gọi Lão Lý nhếch miệng cười nói.
– Hình như tên vong linh này không có nhịn đánh được như hôm qua. Nếu lại bị đánh thêm mấy quyền, sợ rằng sẽ ngã xuống dậy không nổi đi.
Vân Lịch nghe vậy, nắm chặt hai tay.
Hắn một mực đang phân cao thấp cùng với La Mục trên võ đạo, tuy bây giờ đã chết đi nhưng phần chấp nhất này vẫn chưa hề mất, khi nghe người ta nói mình không bằng La Mục, hắn không chịu được.
– Xoát!
Vân Lịch cất bước đi ra, quyền phong trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, quanh thân bộc lộ ra một cỗ khí thế lăng nhiên.
– Oanh!
– Oanh!
Tiếng quyền vang lên, quyền ảnh tràn ngập.
Đang bị Lão Lý chọc giận, Vân Lịch kích phát tiềm lực, nhất thời biểu hiện ra lực chiến đấu cực mạnh.
So sánh về mặt tư chất, hắn cũng không yếu hơn La Mục. Dù sao hắn cũng là Âm Dương Thần luân hồi chuyển thế, mà tên La Mục kia cũng chỉ là người thừa kế thần hồn mà thôi.
Nhưng không được hoàn mỹ là sau khi trọng sinh thì phân hóa Âm Dương thần cách với muội muội.
Sau khi trải qua một phen ác chiến, cuối cùng thì Vân Lịch cũng đánh bại đối thủ, giẫm lên trên lưng hắn, tự tuyên bố bản thân mình chiến thắng.
– Đáng giận!
Lão Lý phẫn nộ không thôi.
Vậy mà vong linh của mình một lần nữa bị lật kèo, kết cục này để hắn rất khó chịu được.
Tiểu Phi còn cười rộ lên, dù sao lần này thắng được hắn cũng kiếm được bốn khỏa Hồn Thạch.
Mặt trời về tây.
Vân Lịch kéo lấy thân thể suy yếu đi vào sơn động.
– Ca!
Vân Hoa vội vàng đi tới, nhìn lấy vết thương trên người ca ca, vô cùng đau lòng, nước mắt cũng muốn chảy ra.
– Ta không sao.
Vân Lịch khô khan nặn ra một nụ cười, vẫn còn đang kiệt sức nằm trên mặt đất.
Ngày thứ hai.
Thương thế của La Mục đã có chuyển biến tốt, nhưng mà cũng sắp phải chịu đựng hồn khí nhập thể.
Cũng may hôm qua Vân Lịch thắng lợi nên thu hoạch được một khỏa Hồn Thạch. Sau khi hấp thu hắn cũng chỉ có thể miễn được nửa tháng tra tấn.
– Xem ra, vì để cho sau này không phải nhận tra tấn thống khổ, chúng ta nhất định phải liên tục chiến đấu để có thể kiếm lấy Hồn Thạch.
La Mục lên tiếng.
Vân Lịch khổ sở nói.
– Chúng ta phải ở chỗ này trải qua vĩnh thế tra tấn, chẳng lẽ có thể vĩnh viễn chiến đấu hay sao?
– Ừm.
La Mục gật đầu.
Vân Lịch nằm trên mặt đất, nỉ non.
– Cũng không biết tên kia có nghe nói gì tới Hồn Giới hay không.
La Mục biết “”tên kia”” trong lời nói của Vân Lịch chính là Vân Phi Dương, lắc đầu nói.
– Tốt nhất là Phi Dương ca không nên biết. Nếu không, lấy tính cách của hắn, khẳng định sẽ liều lĩnh đi tới.
– Đúng vậy.
Vân Lịch nói:
– Hồn Giới này nguy hiểm như thế, không thể liên lụy hắn.
Nhưng hai người cũng không biết, Vân Phi Dương đã tiến vào Hồn Giới, giờ phút này đang trên đường đi đến đây.
Lấy thực lực của hắn, từ Tội Nghiệt Thành tiến về hồn khoáng Bắc Mạc cũng chỉ cần thời gian vài ngày. Mà đến tận bây giờ hắn còn chưa xuất hiện thì có nghĩa hắn đang gặp phải phiền phức trên đường.
A, không! Phải nói là phiền toái rất lớn mới đúng.
Bởi vì ở đâu đó giữa bầu trời u ám, mấy vạn Hồn Binh đang bay lơ lửng giữa trời, hàng phía đầu tiên có vài tên Đại tướng quân đang đứng.
Những tên này đều là những võ giả có thực lực cường hãn nhất Hồn Tộc, bọn chúng hoàn toàn không kém gì Đỉnh phong Tiên Vương Chân Vũ Thần Vực!
Bọn họ phải ở các thành trì khác nhưng khi biết Tội Nghiệt Thành bị diệt liền nhao nhao chạy đến, muốn trói hung thủ lại.
– Tiểu tử!
Một tên tướng quân lạnh nhạt nói.
– Dám diệt thành trì của Hồn Giới ta, lá gan thật lớn!
– Xoát!
Vân Phi Dương dừng lại giữa không trung, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xuất hiện, ánh mắt âm trầm nói.
– Cút đi, đừng chậm trễ thời gian của ta.
– A.
Tướng quân kia khinh thường nói.
– Tiểu tử, ngươi rất càn rỡ rất.
– Xoát——
Vừa mới dứt lời, một đạo kiếm khí lạnh lùng, mang theo lực lượng mạnh mẽ để tâm hắn sinh ra sợ hãi.
– Không tốt
Tên tướng quân kia hãi nhiên thất sắc, nhưng chưa kịp suy nghĩ gì thì đầu đã bị rơi khỏi cổ, máu xanh tuôn trào.
Một kiếm chém chết cường giả Hồn Tộc có thể so với đỉnh phong Tiên Vương, đối với Vân Phi Dương mà nói giống như lấy đồ trong túi.
– Tống Tướng quân!
Mọi người trừng mắt.
Đây chính là Hồn Vương đỉnh phong nha! Hồn chủ Hồn Giới cũng không thể miểu sát được hắn, quá khủng bố đi!
Vân Phi Dương thu hồi Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, quét mắt nhìn qua mọi người, lạnh lùng nói.
– Ta nói thêm câu nữa, mau mau xéo đi, đừng chậm trễ thời gian của ta.
Bên trong âm thanh phát ra sát cơ vô tận.
Mọi người không tự chủ được thoáng run một cái, vô ý lùi lại mấy bước, hiển nhiên rất kiêng kị, rất hoảng sợ!
– Vù vù ——
Đột nhiên, một cỗ khí thế mênh mông bạo phát giữa bầu trời.
– Ừm?
Vân Phi Dương ngửa đầu, chỉ thấy một đại thủ được ngưng tụ từ hồn khí từ trên trời áp xuống.
– Là Hồn Chủ!
– Lão nhân gia xuất thủ!
Các cường giả Hồn Tộc kích động.
– Hồn Chủ?
Vân Phi Dương nắm chặt Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm, đột nhiên chém về phía chưởng ấn đang áp xuống, cả giận quát.
– Vựa vặn lão tử đang muốn tìm ngươi tính sổ!
Sổ sách gì?
Sổ sách huynh đệ ở Hồn Giới, bị tra tấn, bị sỉ nhục!
– Vù vù——
Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm xẹt qua hư không, kiếm khí táo bạo hóa thành một đầu cự long.
– Oanh!
Cuối cùng, kiếm khí lạnh lùng chém vào bên trên chưởng ấn, nháy mắt chém thành ngàn mảnh!
– Ta thiên!
– Hồn Ấn bị hắn phá mất!
Võ giả Hồn Tộc đang phấn khích nhìn thấy chưởng ấn phai mờ, ai cũng trợn mắt.
– Cút ra đây cho ta!
Vân Phi Dương ra thêm một kiếm lần nữa ngưng tụ ra kiếm khí cường thế chém lên bầu trời u ám.
– Tạch tạch tạch
Những nơi kiếm khí đi qua, không gian vỡ nát, cuối cùng trảm lên hư không, có thể chói mắt.