Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2006
–
La Mục trang bức tiến vào diễn võ trường, nhưng đối mặt với đối thủ thân thể cường tráng, cho nên vừa mới bắt đầu đã bị đánh không hề có lực đánh trả.
– Mẹ nó!
Tiểu Phi chửi ầm lên.
Một khắc này, hắn ý thức được mình mắc lừa, vong linh kia nhìn qua rất có khí thế, kì thực cũng là một mặt hàng thích trang bức!
– Ha ha ha.
Hồn Binh lớn tuổi nhếch miệng cười to.
– Tiểu Phi, xem ra hai viên Hồn Thạch này của ngươi sẽ thành của ta rồi.
– Đáng giận!
Tiểu Phi siết tay, trong ánh mắt nhìn về phía La Mục có tức giận ngập trời.
Nếu không phải còn đang chiến đấu, hắn có thể sẽ huy động Hồn Tiên quất chết tên vong linh thích trang bức này tại chỗ.
– Oanh!
– Oanh!
Vong linh to lớn lần lượt đấm mạnh từng quyền, La Mục chỉ có thể hai tay đan chéo, lần lượt thừa nhận.
Thân thể này ngưng tụ từ hồn phách, không có đủ tu vi kiếp trước, nhưng linh hồn yếu mạnh, lại có thể quyết định hình thái của bọn họ.
Tên vong linh không ngừng công kích kia thể trạng khôi ngô, thân cao tướng to, hiển nhiên kiếp trước có linh hồn lực rất mạnh, cũng không yếu hơn đại vị Tiên Vương.
Lúc La Mục chiến tử, cảnh giới cùng linh hồn chỉ là Tiểu vị Tiên Vương, cho nên giao thủ với hắn khẳng định rơi xuống hạ phong.
Nhưng.
Khi bị đối thủ lần lượt trọng kích, La Mục mặc dù cực lực phòng thủ cùng lui ra phía sau, nhưng chưa từng ngã xuống, khóe miệng vẫn treo một nụ cười trang bức.
– Hắc.
– Tên này còn bật cười!
Bọn hồn binh giễu cợt cười rộ lên.
Bọn họ không cho rằng kẻ yếu La Mục này có thể chiến thắng tên vong linh cường đại kia, kết quả cuối cùng khẳng định là bị ngược.
Sai.
Lấy thực lực La Mục, không cách nào chiến thắng vong linh thể trạng cường đại, nhưng bị ngược một trận thì không thể, dù sao ưu điểm kiếp trước của hắn chính là phòng ngự cực mạnh!
Cái gọi phòng ngự cực mạnh, nói cách khác đó là chịu đòn giỏi!
– Oanh!
– Oanh!
Âm thanh trọng kích vẫn đang vang lên.
La Mục lần lượt chống được đối phương mấy chục lần công kích, vẫn đứng đấy, vẫn cười.
Tiểu Phi tâm lý vốn đã oa oa lạnh lạnh, thấy hắn giống như không có chuyện gì, trong lòng nhất thời dấy lên hi vọng chuyển bại thành thắng!
– Ngọa tào!
– Tên này còn không ngã xuống?
– Nhịn đánh hay quá?
Hồn binh xem náo nhiệt có chút sụp đổ.
– Đáng giận!
Vong linh thể trạng cường đại phẫn nộ không thôi.
Hắn mỗi lần xuất thủ, lực lượng đều rất cường đại, lẽ ra có thể đánh ngã hắn, tại sao chậm chạp không ngã?
– Oanh!
La Mục lại kháng quyền kế tiếp, khinh thường cười nói.
– Chút lực lượng này của ngươi so cùng đại ca ta, kém xa.
Đại ca trong miệng hắn là Vân Phi Dương.
Tên vong linh kia bị chọc giận, lần nữa đập song quyền tới, lực lượng so với lúc trước đề bạt không ít.
– Oanh! Oanh!
Công kích tới tấp như bạo vũ lê hoa.
La Mục cản hai tay trước người, thành thạo đón đỡ.
Nói thật, hồn phách vong linh không có tu vi cùng cảnh giới kiếp trước, phương thức chiến đấu đơn giản là đánh tới đánh lui, không có chút hàm lượng kỹ thuật nào.
Nhưng bởi vì liên quan tới đến Hồn Thạch, Tiểu Phi cùng Hồn Binh lớn tuổi phá lệ nghiêm túc, một người hy vọng La Mục phản kích, một người hy vọng vong linh của mình đánh bại hắn.
– Oanh!
– Oanh!
Sau nửa canh giờ, trên diễn võ trường vẫn có tiếng quyền truyền lại.
La Mục dựa vào lực phòng ngự siêu cường, lần lượt thừa nhận, trên mặt mỉm cười càng mãnh liệt.
Tên vong linh kia trải qua thời gian dài tiến công, không những không làm sao được đối thủ, ngược lại mệt mỏi thở hồng hộc, lực đạo mỗi lần xuất thủ rõ ràng hạ xuống rất nhiều.
– Không khác gì nhiều.
La Mục khóe miệng hơi hơi giương lên, hiện ra mỉm cười quỷ dị, tiếp theo hai tay mở ra, ngưng tụ quyền đầu đập tới.
– Không tốt!
Tên vong linh kia sắc mặt đại biến, lúc này muốn đón đỡ, nhưng vì linh hồn suy yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn quyền đầu đột kích, không có năng lực né tránh.
– Oanh!
La Mục đánh vào trên bụng hắn, đánh lùi lại mấy bước, sau đó đuổi theo, tấn công dồn dập.
– Tốt! Tốt! Quá tốt!
Tiểu Phi hưng phấn kêu to.
Hồn Binh lớn tuổi thì ánh mắt âm trầm xuống.
Hiển nhiên không nghĩ tới, tên gia hỏa đau khổ phòng thủ kia lại còn có sức lực phản kích!
– Oanh!
– Oanh!
Tiếng quyền không gián đoạn, nhưng phong cách đã thay đổi.
Bởi vì kẻ bị đánh không còn là La Mục, mà chính là tên vong linh tinh bì lực tẫn kia!
– Phù phù.
Sau một hồi, tên vong linh thể trạng khôi ngô ầm vang ngã xuống đất.
La Mục thì một chân giẫm tại trên lưng hắn, ngạo nghễ nói:
– Ngươi thua rồi.
– Hahaha!
Tiểu Phi cười ha hả.
Liên tiếp thua bốn trận, bây giờ rốt cục thắng một trận, thật sự là nhếch mi thở dài a!
Hồn Binh lớn tuổi mặc dù khó chịu, chỉ có thể theo luật ném qua hai viên Hồn Thạch.
Tiểu Phi đưa cho La Mục một viên Hồn Thạch, cười nói.
– Tiểu tử, ngươi biểu hiện không tệ, làm ta rất hài lòng.
La Mục nắm chặt Hồn Thạch, thầm nghĩ:
– Còn thiếu một viên.
Lựa chọn chủ động xuất chiến, không phải vì trang bức, mà vì huynh muội Vân Lịch, bởi vì hai người giờ phút này đang tiếp nhận hồn khí ăn mòn.
Chỉ cần thu hoạch được hai viên Hồn Thạch, cho bọn hắn phục dụng thì có thể sớm kết thúc nửa tháng tra tấn thống khổ.
– Tiểu Phi.
Hồn Binh lớn tuổi cười nói.
– Còn muốn chơi nửa không?
– Cái này …
Tiểu Phi trầm ngâm.
Nói thật, hắn rất muốn chơi.
Nhưng biết để một tên vong linh ra sân, khẳng định không cường thế bằng La Mục như vậy, kết quả nhất định thua.
– Sao vậy?
Hồn Binh lớn tuổi cười nói.
– Thắng một trận thì không muốn chơi?
– Uy.
La Mục ngạo nghễ nói.
– Nếu như tin tưởng ta, có thể tiếp tục phái ta xuất chiến.
Tiểu Phi kinh ngạc nói.
– Ngươi vẫn còn sức lực?
– Đương nhiên.
La Mục thẳng tắp sống lưng, quanh thân lần nữa tản mát ra khí tức thân kinh bách chiến.
– Tốt!
Tiểu Phi xoắn xuýt sơ qua nói.
– Vậy thì do ngươi tiếp tục xuất chiến đi, nhưng nói trước, nếu như thua, ta sẽ trừng phạt ngươi gấp đôi!
La Mục không nói, lần nữa đi vào trong vòng.
Hắn đối mặt một tên đối thủ linh hồn lực còn mạnh hơn tên ban đầu, chỉ vừa đi tới đã bộc lộ ra một cỗ khí tức cường thế.
– Tới đi.
La Mục chân thành nói.
Vì huynh đệ, bất kể đối thủ mạnh cỡ nào, hắn cũng muốn chiến đấu tiếp.
. .
Đêm đến.
La Mục kéo lấy thân thể suy yếu, đi vào trong sơn động ẩm ướt.
Trận chiến thứ hai, hắn thắng, quá trình vẫn dựa vào thân thể nhịn đánh, làm đối thủ mệt đến tinh bì lực tẫn.
Nhưng cũng phải trả giá lớn, mình đầy thương tích.
– A ——
Trong sơn động, Vân Lịch cùng Vân Hoa nằm trên mặt đất, thống khổ giãy dụa.
La Mục nỗ lực ngồi xuống, lấy ra hai viên Hồn Thạch thu hoạch được, đặt trước ngực hai người, chỉ thấy từng sợi lưu quang xuất hiện, dung nhập trong cơ thể bọn họ.
Sau một lát.
Khuôn mặt dữ tợn của Vân Lịch cùng Vân Hoa giãn ra, thống khổ trên linh hồn biến mất dần.
– Đây là …
Bọn họ nhìn thấy hòn đá ảm đạm ánh sáng ở ngực, cả kinh hô.
– Hồn Thạch?
– Phù phù.
Âm thanh té ngã truyền đến.
Hai huynh muội nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy La Mục mặt mũi bầm dập ngã trên mặt đất, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Tuy bị đánh rất thảm, nhưng có thể đổi lấy hai huynh muội bình yên vô sự, hết thảy đều đáng giá.
– La khỉ con!
Vân Lịch vội vàng đỡ dậy hắn, nắm quyền cả giận nói.
– Người nào đánh ngươi!
Tình cảm hắn và La Mục rất tốt, bây giờ thân ở Hồn Giới, tùy thời bị tra tấn thống khổ, cho nên cảm tình sẽ chỉ càng sâu.