Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2005
–
Mắt thấy La Mục cùng huynh muội Vân Lịch bị tra tấn, lửa giận Vân Phi Dương ngút trời, sát khí ngang dọc, cho nên thỏa mãn ý nghĩ của huynh đệ, mạt sát Bách Phu Trưởng, diệt đi Tội Nghiệt Thành.
Đương nhiên.
Phần này lửa giận không có biến mất.
Căn cứ trí nhớ Bách Phu Trưởng, sau một tháng ba người La Mục bị tra tấn, họ bị mang đến địa phương tên Bắc Mạc hồn khoáng, sung làm nô dịch đào khoáng.
– Mẹ kiếp!
Vân Phi Dương bay giữa bầu trời u ám, quanh thân tản ra sát khí ngút trời, cặp con ngươi hẹp dài đỏ bừng.
Cái gọi Bắc Mạc hồn khoáng là một địa phương vô cùng tàn khốc của Hồn Giới, bên trong có rất nhiều nô dịch, không chỉ có mỗi ngày đào khoáng, còn có chém giết lẫn nhau.
Người thành công có thể thu hoạch được một chút Hồn Thạch, sau khi hấp thu có thể được nửa tháng không bị hồn khí quấy rối, kẻ thất bại thì phải chịu hồn khí ăn mòn, còn phải thừa nhận Hồn tiên đánh.
Có quan hệ với những thứ này, Vân Phi Dương biết được từ trong trí nhớ Bách Phu Trưởng, cho nên mới sẽ dâng lên sát khí nồng nặc!
Hắn có thể nghĩ đến, ba người La Mục bị mang đến Bắc Mạc hồn khoáng, trải qua loại tra tấn thống khổ khó có thể tưởng tượng kia!
Bắc Mạc hồn khoáng ở trung ương Bắc vực của Hồn Giới, xung quanh chỉ có sa mạc hoang vu, bụi đất tung bay che trời.
Hồn Tộc cũng tu luyện võ đạo, tất nhiên có thứ cùng loại với Tiên thạch, gọi Hồn Thạch.
Chỉ là vì hoàn cảnh, Hồn Thạch chỉ có thể đào ra từ trong mỏ quặng, không cách nào dùng thủ đoạn khác tinh luyện.
Hồn Tộc sẽ rất ít đi đào khoáng, bởi vì bọn hắn xem loại việc này tốn thể lực, nên giao cho hồn phách vong linh đi làm.
Đương nhiên, không phải bất luận vong linh nào cũng có thể đào khoáng, duy chỉ có người khi còn sống có linh hồn cường đại mới có thể làm được.
Tỉ như La Mục cùng huynh đệ Vân Lịch, linh hồn bọn họ mạnh hơn các vong linh khác, cho nên sau khi tiếp nhận tra tấn trong Tội Nghiệt Thành, bị tướng quân sung đến đây.
Hồn Tộc không đào khoáng, nhưng phải giám sát, cho nên mỏ quặng có đóng giữ mấy vạn hồn binh.
Bắc Mạc là một địa phương chim không thèm ị, bọn họ khẳng định sẽ cảm thấy buồn tẻ, cho nên mới sai khiến nô dịch chém giết lẫn nhau khi đào mỏ xong, từ đó tìm niềm vui.
Làm khen thưởng, nô dịch thắng trận sẽ nhận được Hồn Thạch, loại vật này, tuy không có trợ giúp thực chất gì đối với vong linh nhưng lại có thể ngăn cản hồn khí xâm nhập.
Như thế, rất nhiều vong linh vì đạt được một viên Hồn Thạch sẽ liều mạng đánh tới đầu rơi máu chảy cùng các vong linh khác.
. .
Trên diễn võ trường tại Bắc Mạc hồn khoáng, một đám Hồn Binh vây quanh đang rất hứng thú nhìn hai vong linh đang đánh nhau.
– Bành!
Tiếng vang lên truyền đến, chỉ thấy một tên vong linh đánh ngã một tên khác xuống đất.
– Mẹ nó!
Một tên Hồn Binh cả giận nói.
– Đứng lên đi!
Hắn cùng đồng bạn đánh cược, vong linh người nào điều động thua thì phải cho đối phương hai viên Hồn Thạch.
Qua mấy trận giao đấu, vong linh hắn phái ra đều bị đánh đến đứng không vững, mà hắn cũng bởi vậy mà thua mất không ít Hồn Thạch.
Tên vong linh ngã trên mặt đất kia là tên thứ tư, nếu như lại thua, một tháng lương của hắn cũng sắp thua hết!
– Vù vù ——
Tên vong linh ngã trên mặt đất kia gấp rút hô hấp, nhưng cũng không có bất kỳ lực lượng nào để đứng lên.
Nói thật, hắn vô cùng muốn đứng lên, muốn tiếp tục chiến đấu, bởi vì một khi thua, không chỉ không nhận được Hồn Thạch, còn phải bị Hồn Tiên đánh.
Chỉ là, trong khoảng thời gian này một mực đào khoáng, hôm nay đã sớm tinh bì lực tẫn, thực không có khí lực chống đỡ thân thể.
– Tiểu Phi.
Một tên Hồn Binh lớn tuổi cười nói.
– Tên vong linh thứ tư này của ngươi cũng không có gì đặc biệt nha.
– Đáng giận!
Hồn Binh gọi Tiểu Phi giận không nhịn nổi.
– Bành ——
Vong linh chiếm thượng phong nhanh chân mà ra, một chân giẫm trên mu bàn tay đối phương, hai tay dang ra ngạo nghễ hoan hô.
Hắn rất phấn khởi, bởi vì sau khi đánh bại đối thủ sẽ thu được một viên Hồn Thạch, nửa tháng kế tiếp sẽ không phải chịu hồn khí quấy rối!
– Tiểu Phi.
Hồn Binh lớn tuổi híp mắt nói.
– Ngươi lại thua rồi, lấy ra hai viên Hồn Thạch đi.
Tiểu Phi dù không tình nguyện cũng chỉ có thể ném qua hai viên Hồn Thạch, đồng thời dùng một loại ánh mắt ác độc nhìn vong linh mình chọn.
Có thể thấy được thua Hồn Thạch để hắn rất tức giận, khi trở về sẽ phát lửa giận trên người đối phương.
– Chơi nữa không?
Hồn Binh lớn tuổi cười nói.
– Chơi, đương nhiên chơi!
Tiểu Phi la hét.
Đây chính là tâm lý của dân cờ bạc, càng thua nhiều, càng nghĩ lấy lại vốn, không biết rõ kết quả cuối cùng là càng đánh càng thua, càng thua càng nhiều.
– Ngươi còn có Hồn Thạch không?
Hồn Binh lớn tuổi cười nói.
Tiểu Phi ngạo nghễ nói.
– Đương nhiên còn.
Nói rồi quyết định lấy ra hai viên Hồn Thạch sau cùng.
– Tốt.
Hồn Binh lớn tuổi ném cho vong linh chiến thắng một viên Hồn Thạch, sau đó thay đổi một tên tuyển thủ khác.
Tiểu Phi rối rắm.
Tuy hắn mang đến không ít vong linh, nhưng mấy tên cường tráng nhất đều bị đánh bại, sau đó phái ai đây?
– Nhanh lên đi.
Bọn Hồn Binh bên cạnh thúc giục.
Sau khi tu luyện cùng giám sát, có thể nhìn bọn vong linh đánh tới đánh lui là thú vui duy nhất của bọn họ.
– Gấp cái gì!
Tiểu Phi trừng mọi người một chút, quay lại nhìn về vong linh đứng phía sau, nhóm vong linh không tự chủ lạnh run một cái.
Bọn họ biết, Hồn Binh lớn tuổi này là lão tướng bên trong mỏ hồn thạch, chọn lựa vong linh phi thường cường đại.
Chút thực lực ấy của mình nếu như được tuyển chọn, thua trận chỉ là chuyện nhỏ, bị Hồn Tiên quất mới là bi kịch.
Tiểu Phi cũng rất khó lựa chọn, dù sao hắn hy vọng có thể thắng, mà không phải đưa vong linh đưa cho người ngược, từ đó thua mất hai viên Hồn Thạch sau cùng.
– A Cáp!
Đột nhiên, có một tên vong linh ngáp một cái, vặn eo bẻ cổ nói.
– Ta tới đi.
– Ngươi?
Sắc mặt Tiểu Phi âm trầm.
Hồn binh bên cạnh còn nhếch miệng cười rộ lên.
Vong linh kia kích cỡ không tính quá cao, thân thể không lớn mạnh, dám chủ động xin đi giết giặc, thật sự tìm đường chết.
– Cút cút!
Tiểu Phi phẫn nộ nói.
Tâm tình của hắn vốn rất khó chịu, bây giờ lại có tên yếu thích ra gió chủ động xuất chiến, hắn hi vọng mình thua sạch sành sanh à?
– Đạp.
Vong linh xung phong nhận việc kia đi tới, khí tức lười biếng nguyên bản tiêu tán, thân thể thẳng tắp, quanh thân phát ra một cỗ khí tức bén nhọn.
– A?
Bọn hồn binh kinh ngạc.
Vong linh này lúc còn sống nhất định thân kinh bách chiến, nếu không, tuyệt sẽ không phát ra được khí tức như thế.
Tiểu Phi cũng trợn mắt.
Không nghĩ tới, trong số vong linh mình chọn lựa lại còn có tồn tại dạng này!
Vong linh khí thế như rồng kia nhìn về phía hắn, khóe miệng hơi hơi giương lên, cười nói:
– Không tin ta?
– Tốt!
Tiểu Phi nói.
– Ngươi xuất chiến!
Vong linh cười cười, cất bước mà đi, khi hắn đứng trong vòng, hướng đối thủ chắp tay, tự báo tính danh nói.
– La Mục!
Hóa ra tên này là La Mục từ Tội Nghiệt Thành sung quân đến Bắc Mạc hồn khoáng, khó trách sẽ có ánh sáng trang bức mãnh liệt lấp lóe quanh thân!
– . . .
Chúng Hồn Binh khóe miệng co giật.
Đây là giao đấu cử hành khi mỏ hồn khoáng quá chán nản, không phải quyết đấu ở thế giới nhân loại, tự báo danh hào cái rắm.
Tiểu Phi còn cười rộ lên.
Hắn thấy, tên này có thể làm ra cử động như vậy, lúc còn sống nhất định một siêu cấp cường giả, ngược đối thủ chắc phải dễ như trở bàn tay.
Nhưng.
Khi chiến đấu bắt đầu, Tiểu Phi lại trợn mắt.
Bởi vì đối mặt vong linh cường tráng, La Mục bị đánh không hề có lực trả đòn!