Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2004
–
Bách Phu Trưởng đến từ Tội Nghiệt Thành, trong lúc rảnh rỗi ra ngoài thành dò xét, thuận tiện nhìn xem hồn phách vong linh đến đây gần đây có an phận thủ thường tiếp nhận thống khổ hay không.
Hết lần này tới lần khác không khéo, đi không bao lâu nhìn thấy La Mục, gặp tên này còn có công phu nói chuyện phiếm cùng vong linh khác, đánh hồn khí vào trong cơ thể hắn.
Hồn khí bên trong thân thể Bách Phu Trưởng mạnh hơn so với hồn khí ngưng tụ trong thiên nhiên Hồn Giới, cho nên sau khi tiến vào trong thân thể La Mục, nhất thời mang đến tra tấn linh hồn khổng lồ.
– A a ——
La Mục thống khổ kêu thảm.
Dù nằm trên mặt đất, tra tấn đến từ trên linh hồn vẫn vô cùng mãnh liệt.
Huynh muội Vân Lịch mới đến, lần đầu tiếp nhận hồn khí lộng hành quấy rối, thống khổ không để ý tới La Mục bên cạnh.
Thấy vong linh kia thống khổ ngao gào, Bách Phu Trưởng rất hài lòng nói.
– Đây mới là biểu hiện một tên vong linh cần phải có, mà không phải vừa nói vừa cười tại Hồn Giới.
Sau nửa canh giờ.
Hồn khí bên trong thân thể La Mục tiêu tán, thống khổ mặc dù tiêu tán, nhưng trên mặt vẫn bảo trì trạng thái dữ tợn.
– Đáng … đáng giận!
Hắn gian nan quay đầu, nhìn hằm hằm tên Bách Phu Trưởng thân thể mặc áo giáp kia, hiển nhiên biết, chính mình đột nhiên bị tra tấn, nhất định không thoát quan hệ cùng đối phương.
Bách Phu Trưởng lạnh lùng nói.
– Vong linh nho nhỏ cũng dám dùng dạng ánh mắt này nhìn bản đại nhân, ngươi còn muốn hưởng thụ thống khổ sao?
– . . .
La Mục nhận sợ, lựa chọn trầm mặc.
Bách Phu Trưởng thản nhiên nói.
– Nhớ kỹ, các ngươi là những vong linh hồn phi phách tán, sau khi đi vào Hồn Giới, tốt nhất nên an phận tiếp nhận tra tấn vô tận.
– Hồn Giới?
La Mục rốt cuộc biết tên vị diện này.
Bách Phu Trưởng nói dứt lời thì rời đi, lấy thân phận của hắn, chắc chắn sẽ không so đo cùng một vong linh nho nhỏ.
Nếu như sự việc kết thúc tại đây, có lẽ sẽ không có chuyện bị Vân Phi Dương tại chỗ mạt sát sau này.
Nhưng sau mấy tháng, Bách Phu Trưởng lần nữa dò xét theo thông lệ, lại nhìn thấy La Mục, nhìn thấy hắn cùng huynh muội Vân Lịch nói chuyện cười đùa tí tửng với nhau.
Ai nha, mẹ ơi.
Hồn Giới là địa ngục vong linh tiếp nhận tra tấn.
Tiểu tử này còn nói còn cười, dạy mãi không sửa, chẳng lẽ hắn tới nơi này nghỉ phép du ngoạn?
Bách Phu Trưởng nhìn không thuận, lần nữa ngưng tụ hồn khí, tra tấn La Mục cùng huynh muội Vân Lịch cùng một chỗ đau đến không muốn sống.
Sau khi trải qua hai lần này, Bách Phu Trưởng nhớ kỹ ba người, mỗi lần dò xét đều sẽ tới đây, cố ý tra tấn bọn họ một phen.
– Mẹ kiếp!
La Mục không biết lần thứ mấy bị chỉnh đau đến không muốn sống, tinh bì lực tẫn nằm trên mặt đất, nắm tay cả giận nói.
– Chờ đó cho lão tử!
– Ừm?
Bách Phu Trưởng vừa rời đi nghe được, lúc này vòng trở lại, lạnh lùng nói.
– Dám mắng bản đại nhân, ngươi thật không muốn sống!
– Xoát!
Hồn khí bạo phát, trong nháy mắt đánh tới.
La Mục vừa mới tỉnh táo lại lần nữa gặp tra tấn, thống khổ ôm đầu hét thảm.
Sau nửa canh giờ, hồn khí tiêu tán, hắn rốt cuộc không nhẫn được lửa giận, tức miệng mắng to
– Ta!…Mẹ ngươi!
Câu nói này nén trong lòng thật lâu.
Đã không tránh được việc bị tra tấn, dứt khoát mắng cho đã miệng.
– Hahaha!
Vân Lịch nằm trên mặt đất cười lớn một tiếng, nói.
– Cái tên ngưu bức này, chửi mẹ còn khó nói hả.
Hắn cũng không nhịn được.
Tâm trạng hai huynh muội hiện tại là, lão tử đã chết thì sợ gì, cũng chỉ tiếp nhận thống khổ thôi.
Nghe được hai người nhục nhã mình, Bách Phu Trưởng cả giận quát.
– Không nghĩ tới vong linh nho nhỏ mà quá càn rỡ, xem ra không cho các ngươi biết lợi hại thì không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu mà!
– Xoát!
Hắn không có tiếp tục phóng thích hồn khí, mà vung tay, dùng một loại thủ đoạn liên lạc nào đó, triệu hồn binh Tội Nghiệt Thành tới.
– Mang ba người về Tội Nghiệt Thành để bọn hắn hưởng thụ một phen thật tốt.
– Rõ!
Hồn Binh tuân lệnh, lúc này vung vẩy Hồn Câu ngăm đen.
– Vù vù ——
Hồn khí táo bạo khuếch tán ra, khiến cho sắc mặt ba người La Mục đại biến.
– Xoát!
Đột nhiên, một hồn binh huy động Hồn Câu, chỉ thấy lưỡi liềm mang theo hồn khí bay đến.
Loại vũ khí đặc thù này của Hồn Giới có thể tự động khóa chặt vong linh, cho nên khi bay qua, vô cùng tinh chuẩn mà đính vào xương tỳ bà của La Mục.
– A a!
Tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên.
Tỳ bà cốt của La Mục bị đính, sắc mặt dữ tợn đến cực hạn, tiếp nhận thống khổ càng khó có thể hình dung.
– Xoát!
Đúng vào lúc này, lại có một đạo Hồn Câu bay tới, đính vào một tỳ bà cốt khác của hắn, thống khổ càng cuồng bạo hơn trong nháy mắt lộng hành quấy rối linh hồn cùng tâm linh hắn!
– A a!
Tiếng kêu thảm thiết của La Mục truyền khắp nơi Hồn Giới.
Hồn phách vong linh cách hắn không xa nghe được tiếng kêu thảm rùng mình, từng người run sợ.
– Mẹ!
Vân Lịch giận dữ hét lớn.
– Có thủ đoạn gì xông tới ta, thả huynh đệ của ta!
– Đừng nóng vội, đừng nóng vội.
Bách Phu Trưởng cười lạnh nói.
– Lập tức sẽ đến phiên ngươi.
– Xoát! Xoát!
Vừa dứt lời, hai hồn binh huy động Hồn Câu tinh chuẩn móc vào tỳ bà cốt của Vân Lịch.
– A a!
Vân Lịch phát ra tiếng kêu thảm như giết heo.
Hồn khí trong Hồn Câu vô cùng đáng sợ, bất luận hồn phách vong linh nào cũng khó có thể chịu đựng.
La Mục cùng Vân Lịch tiếp nhận hồn khí tra tấn, Vân Hoa cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị hai hồn câu ngoắc vào tỳ bà cốt.
Ba người đều là người thần hồn, đều trải qua vô số lần trắc trở sinh tử, nhưng trước mặt Hồn Câu lại bị tra tấn đau đến không muốn sống!
– Mang bọn hắn về.
Bách Phu Trưởng lạnh lùng nói.
– Rõ!
Hồn Binh hất lên xiềng xích, cưỡng ép lôi kéo ba người La Mục bước về Tội Nghiệt Thành, mà vì có thêm lực kéo, loại tra tấn đau khổ này càng thêm cường liệt.
Vân Phi Dương sau khi thu lấy trí nhớ của Bách Phu Trưởng, bắt được một đoạn này, cho nên mới giận tím mặt.
Đương nhiên.
Chân chính để hắn làm ra cử động diệt thành còn là vì ba người La Mục bị kéo vào Tội Nghiệt Thành, bị buộc trên cọc gỗ.
– Quất thật mạnh cho ta!
Bách Phu Trưởng lạnh lùng nói.
– Xoát! Xoát!
Ba Hồn Binh giơ lên hồn tiên(roi) trong tay, ngưng tụ hồn khí cường thế, lần lượt quất vào trên thân ba người La Mục, mỗi lần đánh trúng đều có thể hình thành khói xanh nhàn nhạt.
Hồn Câu dùng để câu kéo móc vong linh.
Hồn Tiên dùng để trừng trị vong linh.
Thống khổ mang đến mỗi lần đánh đánh vào người thật không có cách nào hình dung.
La Mục cùng huynh muội Vân Lịch bị trói trên cột gỗ, bị hồn tiên quất trọn vẹn một tháng bị, thân thể hiện ra từng dấu roi đáng sợ.
Trong thời gian này, khi hồn binh quất đến mệt mỏi sẽ lập tức thay người.
Bách Phu Trưởng cơ hồ mỗi ngày đều tới, lấy một loại ánh mắt khinh thường nhìn bọn hắn.
– Gia…gia hỏa đáng giận…
La Mục gian nan ngẩng đầu, muốn rách cả mí mắt nói.
– Ngươi tra tấn chúng ta như vậy, nếu như Vân đại ca biết, nhất định sẽ làm cho các ngươi hồn phi phách tán!
– Đâu chỉ như vậy!
Vân Lịch cười thảm nói.
– Sẽ diệt tòa thành này, diệt tất cả các ngươi!
Hai người chỉ thuận miệng nói, lại không nghĩ rằng, Vân Phi Dương thật đi vào Hồn Giới, mạt sát Bách Phu Trưởng, diệt đi tòa thành trì này cùng tất cả hồn binh bên trong!
– A.
Bách Phu Trưởng cười lạnh nói.
– Bị ngược một tháng, còn có sức lực nói chuyện, xem ra trừng trị không đủ, lại đánh thật hung hăng cho ta!
– Ba! Ba! Ba!
Tiếng roi chói tai vang lên dập dờn trong Tội Nghiệt Thành.