Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2003
–
Trở lại thời điểm Vân Phi Dương còn chưa đến Hồn Giới, một đạo lưu quang thông qua Hồn Môn đi vào, dần dần ngưng tụ ra hình người.
Ba hồn bảy vía ngưng tụ ra hình dáng La Mục.
Hắn đứng trên đại địa hoang vu, cảm thụ được khí tức âm trầm, nghi ngờ nói.
– Ta còn sống?
Trí nhớ của hắn vẫn còn bảo trì lúc triệu hoán thần hồn, chém giết cùng cường giả Man Hoang Vực.
La Mục thả mắt nhìn Hồn Giới, nỉ non.
– Ta đã thiêu đốt toàn bộ Thần Cách, làm sao có thể còn sống, có lẽ nơi này chính là âm tào địa phủ.
Hắn cũng không biết, mình đã hồn phi phách tán, nơi này còn kinh khủng hơn âm tào địa phủ, dù sao, đến âm tào địa phủ chí ít còn có thể luân hồi, ở chỗ này chỉ có tiếp nhận tra tấn vô tận.
– Cũng không biết Đỉnh Dã Thành có thể giữ vững hay không.
La Mục không có cân nhắc nơi mình đứng bây giờ có nguy hiểm hay không, chỉ nhớ việc trấn thủ thành trì.
– Phi Dương ca.
– Huynh đệ ta đã cố hết sức…
La Mục khổ sở nói.
– Hưu!
Đột nhiên, một cỗ hồn khí cuồn cuộn bay đến, bắt đầu dung nhập vào cơ thể hắn, cảm giác thống khổ trong nháy mắt xông lên đầu.
La Mục ôm đầu, sắc mặt dần dữ tợn.
– Đau quá!
– Quá…khống khổ!
Hồn khí không ngừng dung nhập, loại tra tấn đáng sợ kia càng lúc càng mãnh liệt, đến mức để hắn bước đi liên tục khó khăn.
Nhưng dù sao cũng từng tu trong tạo hóa giới chỉ, lại trải qua rất nhiều ma luyện sinh tử, cho nên La Mục còn có thể cắn răng chèo chống.
– A ——
Ngạnh kháng vài ngày, La Mục rốt cục nhịn không được, ôm đầu thống khổ hét thảm, cả khuôn mặt vặn vẹo đến cực độ!
Loại thuộc tính như hồn khí này cùng loại với công kích linh hồn.
Cho nên thương tổn tạo thành không phải dựa vào kiên quyết thì có thể vượt qua.
Đổi lại vong linh mới tới Hồn Giới khác, bị hồn khí lộng hành quấy rối, tất nhiên nằm trên mặt đất thống khổ lăn lộn.
– Không…Không thể ngã xuống!
La Mục còn đang quyết tử chống cự, dù cho loại đau khổ này đã đạt đến cực hạn, hai chân lại không uốn lượn.
Ta là Kim Cương Thần.
Ta là một trong Tứ Ngự của Phi Dương Thần Giới.
Ta là huynh đệ của Vân Phi Dương!
Chút thống khổ ấy sao có thể đánh bại được ta, sao có thể để khuất phục được ta!
La Mục nắm chặt song quyền, ánh mắt hiện rõ ý chí bất khuất, cắn răng đau khổ chống đỡ hồn khí quấy rối.
Nửa tháng sau.
Hồn khí không làm gì được hắn, dần dần tiêu tán.
– Vù vù ——
La Mục như trút được gánh nặng nằm trên mặt đất, há mồm thở dốc, đồng thời mắng.
– Bà nội nó, khí lưu kia đến cùng là thứ quỷ gì!
Hai ngày sau.
Hồn khí lần nữa trùng trùng điệp điệp giết tới.
La Mục vừa mới buông lỏng một chút, thêm một lần nữa lâm vào trong tra tấn thống khổ vô tận, loại cảm giác này thật rất khó chịu.
Trong lúc hồn khí công kích vong linh, có thời gian hạn chế cố định, bình thường cứ tra tấn nửa tháng, sau cho đối phương cơ hội thở dốc, rồi lại cứ cách mấy ngày sẽ giết tới một lần.
Lại qua nửa tháng.
Hồn khí lần nữa biến mất, La Mục có thể thoát khỏi thống khổ, lại sau hai ngày nữa, lần nữa tiếp nhận linh hồn tra tấn.
– Mẹ kiếp!
Hai tháng sau, La Mục tinh bì lực tẫn nằm trên mặt đất nói.
– Không có…!
Đây chính là Hồn Giới, chỉ cần hồn phách vong linh tiến đến thì sẽ tiếp nhận tra tấn thống khổ không ngừng nghỉ, cho đến vĩnh viễn.
Ngắn ngủi mấy tháng, La Mục tiếp nhận mấy lần hồn khí tra tấn, trãi qua đau đến không muốn sống.
Dần dần, hắn cũng hiểu rõ.
Đia phương u ám này còn đáng sợ hơn âm tào địa phủ, càng mắt thấy không ít vong linh thông qua Hồn Môn tiến vào đây thừa nhận tra tấn như mình.
Đã không cách nào phản kháng hồn khí, La Mục chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận, cho nên mỗi lần có hồn khí đột kích, hắn chỉ nằm trên mặt đất, tận lực để cho mình bảo trì đẹp trai một chút.
– Hưu! Hưu!
Một ngày nào đó, có lưu quang bỗng dưng xuất hiện.
Trùng hợp La Mục hai ngày này không bị hồn khí nhập thể, cho nên nằm trên mặt đất, gõ chân bắt chéo nói.
– Lại có thằng xui xẻo bị đưa vào đây.
– Ong ong!
Chỉ một lát, lưu quang ngưng tụ ra hai người, rõ ràng là huynh muội Vân Lịch cùng Vân Hoa!
– Ngọa tào!
La Mục xoát một chút nhảy dựng lên.
Hắn nhìn hai huynh muội vẻ mặt mờ mịt, trừng to mắt nói:
– Sao các ngươi cũng tới!
Trong đoạn thời gian bị tra tấn ở đây, tưởng niệm Vân Phi Dương, tưởng niệm thê tử, tưởng niệm huynh đệ…là việc duy nhất La Mục có thể làm.
Đương nhiên.
Nhưng chưa từng nghĩ đến việc gặp nhau cùng người thân, các huynh đệ.
Dù sao nơi này không phải địa phương tốt lành gì, đến cũng là khổ thân.
– La… La Mục?
Vân Lịch cũng mộng.
Mình cùng muội muội hao hết Thần Cách nên phải chết, sao lại nhìn thấy La Mục?
– Móa!
La Mục hùng hùng hổ hổ nói.
– Hai người các ngươi có phải cũng thiêu đốt Thần Cách?
Vân Lịch đáp.
– Ừm.
La Mục đi lên, một bên tay đặt trên bả vai tay kia, tay kia xoay xoay vai, dùng nắm tay nện lên ngực Vân Lịch, nói:
– Không hổ là huynh đệ của ta, có dũng khí!
Đổi lại trước kia, Vân Lịch khẳng định sẽ tranh luận một phen với hắn nhưng bây giờ lại không có tâm tình, mà quét mắt một vòng bốn phía nói.
– Nơi này là địa phương nào?
– Đừng nói chuyện!
La Mục chân thành nói:
– Các ngươi nhanh nằm xuống!
– Nằm xuống?
Vân Lịch cùng Vân Hoa mờ mịt.
La Mục thúc giục.
– Đừng ngốc đứng đấy, tin tưởng ca, mau nằm xuống!
– Ngươi có bị bệnh không?
Vân Lịch nguýt hắn một cái, nói:
– Đang êm đẹp, tại sao chúng ta phải nằm xuống.
– Hưu! Hưu!
Vừa dứt lời, từng đạo hồn khí bay đến, trong nháy mắt dung nhập vào thân thể huynh muội.
– Tê!
Vân Lịch cùng Vân Hoa hít một hơi lãnh khí, sắc mặt dần dần thay đổi, có thể thấy được linh hồn đang gặp tra tấn thống khổ.
– Ai.
La Mục lắc lắc đầu nói:
– Nơi này có một loại khí tức đặc thù, tiến vào cơ thể sẽ mang đến tra tấn đau đến không muốn sống, nằm trên mặt đất có thể dễ chịu chút!
Bị tra tấn tương đối nhiều lần, tên này tổng kết ra kinh nghiệm.
– A!
Vân Lịch cùng Vân Hoa huynh muội hét thảm.
Nhưng bọn hắn giống như La Mục, đều là người thần hồn, lại trải qua vô số lần lịch luyện sinh tử, đương nhiên sẽ không đau đến lăn lộn trên mặt đất.
– Đến.
La Mục nằm trên mặt đất, hai tay làm gối, kéo cái đầu thảnh thơi nói:
– Nằm trên mặt đất giống như ta vậy, sẽ dễ chịu rất nhiều.
– . . .
Vân Lịch huynh muội chịu đựng thống khổ, cũng chỉ có thể nằm xuống.
Khoan hãy nói, sau khi thân thể tiếp xúc cùng mặt đất, loại tra tấn linh hồn kia ngược lại suy yếu không ít.
Mặc dù như thế, nhưng bên trong thân thể có hồn khí tồn tại, thống khổ đến từ tâm hồn vẫn đang không ngừng ăn mòn, cho nên nhất định tiếp tục nửa tháng mới tiêu tán.
– Thế nào?
La Mục nhếch miệng cười nói.
– Ta nói không sai chứ?
Biết tên này ưa thích trang bức, Vân Lịch cùng Vân Hoa không có đi để ý tới, mà cố gắng thừa nhận thống khổ.
La Mục biết bọn họ hiện không có năng lực mở miệng nói chuyện, nhàm chán đứng lên, nhưng đúng vào lúc này, từng đạo hồn khí cuốn tới.
– Ngọa tào!
– Hôm qua mới vừa tiêu tán, tại sao lại đến!
– Đừng! Đừng! Đừng!
– Trước hết cho ta nằm xuống, dọn xong tư thế được hay không?
– A a ——
Hồn khí trong nháy mắt dung nhập vào trong thân thể La Mục, mà hắn còn chưa nằm trên mặt đất đã phát ra kêu thảm như giết heo, hiển nhiên lần này tra tấn mãnh liệt hơn trước kia!
– Hừ.
Nơi xa đi đến một tên võ giả Hồn Tộc mặc áo giáp, trong tay hắn ngưng tụ hồn khí, lạnh lùng nói:
– Một hồn phách vong linh, nói nhảm quá nhiều.
Tên này cũng không biết, hôm nay mình trùng hợp đi ngang qua vậy mà hại mình chết thảm trước cổng Tội Nghiệt Thành!
Nói đến đây, mọi người chắc đều đã rõ ràng, võ giả Hồn Tộc mặc áo giáp chính là Bách Phu Trưởng bị Vân Phi Dương oanh sát tại chỗ!