Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 2002
–
Toà thành trì đứng vững trong vùng đất hoang vu gọi Tội Nghiệt Thành, sau khi Vân Phi Dương rơi xuống, tiên niệm dò xét, phát hiện quy mô của nó không chỉ mười dặm.
– Vù vù ——
Cổng thành rộng mở, tiếng gió thổi tới.
Vân Phi Dương có thể rõ ràng cảm nhận được, trong thành trì tồn tại hồn khí còn cường hãn hơn bên ngoài.
– Nhìn ra.
Hắn thì thầm.
– Thành trì ở Hồn Giới tương tự thành trì ở Chân Vũ Thần Vực, bên trong hẳn phải có trận pháp tăng cường hồn khí.
– Hồn phách vừa mới tiến đến đã bị tra tấn tiếng kêu rên liên hồi, nếu như tiến vào thành trì, chỉ sợ sẽ đau đến không muốn sống.
Nghĩ đến huynh đệ mình tiến vào thành trì, tiếp nhận loại thống khổ đáng sợ kia, lửa giận trong lòng Vân Phi Dương đột nhiên tăng lên.
– Xoát!
– Xoát!
Đột nhiên, trong cửa thành truyền đến tiếng bước chân, chỉ thấy một đám binh lính mặc áo giáp, đầu đội chiến khôi lao ra.
Bọn họ mặc áo giáp màu đen, ngực có khắc hai chữ ‘Tội Nghiệt’, binh khí cầm trong tay không phải đao thương, là một loại xiềng xích ngăm đen, phía cuối có lưỡi liềm lộng lẫy âm u.
Những binh lính này là Hồn Tộc, được xưng Hồn Binh, binh khí bọn họ cầm gọi Hồn Câu, phía trên lưỡi liềm ngưng tụ hồn khí cường thế, một khi đánh trúng mục tiêu, mang đến thống khổ còn mạnh hơn hồn khí nhập thể mấy chục lần!
– Xoát!
– Xoát!
Trong khoảnh khắc, trăm Hồn Binh xông ra khỏi cửa thành vây khốn Vân Phi Dương. Tên Bách Phu Trưởng cầm đầu Hồn Binh lạnh giọng quát.
– Nhân loại to gan, tại sao tự tiện xông vào Hồn Giới!
– Tìm người.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Tìm người?
Bách Phu Trưởng khẽ giật mình, tiếp theo cười lạnh nói.
– Tiểu tử, Hồn Giới chỉ có hồn phách, ngươi tới nơi này tìm người, hình như đi sai chỗ rồi?
– Xoát!
Vân Phi Dương một tay phất lên, ba bức chân dung bỗng dưng xuất hiện, phía trên vẽ chân dung La Mục, Vân Lịch cùng Vân Hoa.
– Có gặp qua bọn họ hay không?
Bách Phu Trưởng không thèm nhìn bức họa, lạnh lùng.
– Bắt nhân loại tự tiện xông vào Hồn Giới này lại cho ta!
– Rõ!
Hồn Binh tuân lệnh, lúc này vung vẩy Hồn Câu, lập tức thấy hồn khí cường đại bay ra.
Vân Phi Dương cau mày.
– Ta chỉ tìm đến người, tìm được sẽ đi ngay.
Hắn không hy vọng phát sinh xung đột, vì thời gian cấp bách, hắn chỉ muốn trong mười ngày tìm được đám La Mục, rời khỏi Hồn Giới, trở về Chân Vũ Thần Vực.
– Tiểu tử.
Bách Phu Trưởng âm u nói.
– Hồn Giới có văn bản quy định rõ ràng, nhân loại không thể tiến vào, nếu không sẽ bị câu hồn phách, trải qua tra tấn vĩnh viễn!
– Thật sao?
Vân Phi Dương quét mắt một vòng, Hồn Binh đối mặt nhất thời cảm nhận được một cỗ hàn ý băng lãnh, không khỏi lui lại vài bước!
– Trời ạ!
– Ánh mắt tên này thật đáng sợ!
Trăm Hồn Binh không tự chủ lạnh run.
Bọn họ sinh sống lâu dài ở Hồn Giới, hấp thu hồn khí mà sống, phát ra khí tức vốn đã rất âm u, nhưng so với ánh mắt Vân Phi Dương, lại như cặn bã bị miểu sát trong nháy mắt.
Bách Phu Trưởng cũng có chút run rẩy, nhưng lại xem thường nói.
– Xem ra thực lực ngươi không yếu, khó trách dám tự tiện tiến vào Hồn Giới.
– Ta hỏi một lần nữa.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Có thấy qua ba người trên bức họa không?
– Ngươi cho rằng ánh mắt đáng sợ thì bản tướng sẽ sợ ngươi? Cũng không nhìn một chút nơi này là đâu!
Bách Phu Trưởng không chút sợ hãi, dù sao nơi này là Hồn Giới.
– Tốt.
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo, nói.
– Ngươi đã không phối hợp, vậy ta chỉ có thể tự mình động thủ.
Bách Phu Trưởng đại biến.
Nhân loại này làm sao tới, hắn hoàn toàn không có phát giác!
– Xoát!
Vân Phi Dương vung tay lên đặt lên đầu Bách Phu Trưởng, linh hồn lực gào thét mà ra, trong nháy mắt xâm nhập vào thức hải hắn.
Hắn muốn dựa vào cường độ linh hồn tiến hành lục soát trí nhớ đối phương, từ đó biết được có thấy qua La Mục cùng huynh muội Vân Lịch hay không.
– A a!
Bách Phu Trưởng thống khổ kêu gào.
Hắn mặc dù là Hồn Tộc nhưng có linh hồn cùng hồn phách, bị linh hồn lực bá đạo vơ vét trí nhớ khẳng định tiếp nhận tra tấn tàn khốc.
– Hưu! Hưu!
Vân Phi Dương không kiêng nể gì cả thu hết trí nhớ đối phương, một vài hình ảnh lấp lóe, cuối cùng, thành công bắt được bóng người của huynh đệ.
Nhưng khi hắn xem xong lại phẫn nộ không thôi, tiếp theo chụp đầu Bách Phu Trưởng, sát cơ dạt dào quát.
– Dám tra tấn huynh đệ của ta, chết đi!
– Oanh!
Tiếng vang truyền đến, thân thể Bách Phu Trưởng đột nhiên nổ tung, hóa thành một mảng mưa máu, tản mát trên mặt đất u ám.
Huyết dịch Hồn Tộc này có màu xanh lam, mùi tanh càng đậm, có chút kinh tởm.
– Bách Phu Trưởng!
Hồn Binh bên cạnh sợ hãi, hoảng sợ nhìn về phía Vân Phi Dương.
Lão đại cường đại như vậy cũng bị tùy ý mạt sát, nhân loại trẻ tuổi này khẳng định rất khủng bố!
– Xoát!
Nhưng vào lúc này, một cỗ khí thế cuồn cuộn mênh mông cuốn tới, ép bọn họ không thể động đậy, Vân Phi Dương xoay người, sát khí ngang dọc nói.
– Các ngươi…cũng chết đi.
– Oanh! Oanh!
Trong khoảnh khắc, trăm Hồn Binh bạo thể mà chết.
Những binh lính Hồn Tộc này lấy tu luyện hồn khí mà sống, kết quả lại hồn phi phách tán ngay tại sân nhà mình, quả thực có chút châm chọc.
– Đạp đạp!
Tiếng động quá lớn, kinh động quân đoàn đóng giữ Tội Nghiệt Thành, chỉ thấy từng Hồn Binh khoác khải giáp lao ra, vây Vân Phi Dương bên trong ba vòng, bên ngoài ba vòng!
Một tên tướng quân cả giận quát.
– Tiểu tử, dám can đảm giết Bách Phu Trưởng cùng binh lính Tội Nghiệt Thành ta, hôm nay chắc chắn phải móc hồn phách ngươi ra, lấy hình pháp tàn khốc nhất mà tra tấn!
Vân Phi Dương xoay đầu lại, trong con ngươi hẹp dài tản ra sát cơ nồng đậm, tiếp theo nhẹ nhàng nâng tay lên, trầm giọng nói.
– Tòa thành này, không còn cần tồn tại nữa!
– Vù vù ——
Vừa dứt lời, Vạn Tượng Phong Ma Chưởng cấp tốc ngưng tụ giữa bầu trời, chợt mang theo lực lượng khủng bố, ầm vang đè xuống.
Cảm thụ được khí tức cùng chưởng ấn đáng sợ kia, tướng quân cùng Hồn Binh hãi nhiên thất sắc, trong lòng dâng lên khí tức tử vong nồng đậm.
– Ầm ầm!
Tiếng vang truyền đến, đinh tai nhức óc.
Vạn Tượng Phong Ma Chưởng mạnh mẽ hạ xuống dẫn phát chấn động cực lớn, mà Vân Phi Dương bước từng bước đi ra trong bụi đất mù mịt.
Hắn còn chưa tiến vào Tội Nghiệt Thành nhưng tòa thành trì sừng sững không biết bao nhiêu năm này đã triệt để hóa thành phế tích.
Hồn Binh cùng tướng quân thủ thành đều vẫn lạc, hồn phi phách tán.
Đây là lần thứ nhất Vân Phi Dương diệt đi một tòa thành trì trực tiếp như thế, quả quyết như thế.
Vì cái gì?
Bởi vì sau khi thu được trí nhớ của Bách Phu Trưởng, hắn nhìn thấy La Mục, nhìn thấy huynh muội Vân Lịch, nhìn thấy bọn họ bị Hồn Câu kéo móc trên Tỳ Bà Cốt, bị Hồn Binh kéo vào Tội Nghiệt Thành.
Nếu như hình ảnh chỉ có những thứ này, không đủ để Vân Phi Dương nổi lên sát tâm.
Quan trọng hơn là, sau khi vào thành, ba người La Mục không chỉ có bị trói tại trên quảng trường, còn bị một loại trường tiên ẩn chứa hồn khí cường đại đập nện.
Loại tra tấn này, tiếp tục một tháng.
La Mục cùng huynh muội Vân Lịch bị đánh mình đầy thương tích, sắc mặt dữ tợn kia để Vân Phi Dương cảm nhận được, bọn họ lúc ấy nhất định đang chịu đựng thống khổ kinh khủng nhất.
– Mẹ kiếp!
Vân Phi Dương gấp siết chặt nấm đấm, phẫn nộ hét lớn.
– Ai dám tra tấn huynh đệ ta, lão tử muốn để hắn đau đến không muốn sống!