Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1997
–
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Mộ Dung Chiến đã giải quyết hết hai Hoang Vương, bởi vậy có thể thấy, những năm gần đây, thực lực đề bạt rất lớn.
Bọn người Trầm Thanh cùng Long Chấn Vũ cũng như thế, bọn họ lần lượt xuất thủ, rất nhẹ nhõm giải quyết hết Hoang Vương, thuận lợi diệt đi binh lính trong thành.
Bọn người Trầm Thanh như một thanh kiếm sắc đâm thật sâu vào, Man Hoang Vực chỉ có thể thống khổ tiếp nhận, khó có thể tổ chức lực lượng chống lại.
Đương nhiên.
Bọn họ cũng sẽ không ngồi chờ chết, sử dụng thủ đoạn liên lạc đặc thù, không ngừng yêu cầu Man Hoang Vực gửi viện trợ, hi vọng viện quân có thể mau chóng chạy đến.
Đáng tiếc, đợi trái đợi phải, không thấy được viện quân đến trợ, ngược lại là các thành trì Tây Vực bị bọn người Trầm Thanh công phá.
Dưới tình huống bình thường, phương pháp dựa vào lực lượng đỉnh phong đến công kích thành trì không được Thiên Đạo cho phép.
Nhưng Trầm Thanh bọn họ giờ phút này đại biểu cho Chân Vũ Thần Vực, đối kháng cùng Hoang Man Vực, cho nên cũng không tính trái lệ.
Nửa tháng sau.
Tây Vực có hơn ngàn tòa thành bị công phá, mà mấy người Trầm Thanh cũng giết tới ngoại thành Trường Hồng Đế Thành.
Chỉ cần đánh hạ tòa thành này, Tây Vực sẽ bị thu phục.
Chỉ là có chút khó khăn, bởi vì cường giả Man Hoang Vực đóng giữ Đế Thành nhiều đến trăm, thực lực cũng đều ở tầng thứ Hoang Vương.
– Có chút ý tứ.
Mộ Dung Chiến âm u cười một tiếng.
Bọn người Trầm Thanh cùng Long Chấn Vũ dạt dào chiến ý, chợt phóng tới mấy tên Hoang Vương đang lơ lửng giữa trời, kịch liệt giao thủ.
– Oanh!
– Oanh!
Ánh sáng vũ kỹ lập lòe giữa bầu trời, không gian dần dần vặn vẹo, cuối cùng vỡ nát.
Mà biểu hiện cường thế nhất không ai qua được Hiên Viên Vấn Thiên, hắn mỗi lần xuất thủ, lực lượng mang theo đều phi thường cường thế.
Đệ nhất thiên kiêu Thiên Tinh Bảng này có thiên tư phi phàm, dựa vào Tiên thạch lấy không hết, cảnh giới đã đến gần vô hạn Tiên Vương đỉnh phong.
Có thể nói, Hiên Viên Vấn Thiên là người thực lực mạnh nhất đến từ Hạ giới ngoại trừ Vân Phi Dương, dù người thần hồn như Trầm Thanh cùng Mộ Dung Chiến cũng kém xa.
– Oanh!
– Oanh!
Tiếng vang không ngừng truyền lại trên không Đế Thành.
Tiên Vương Man Hoang Vực ngã xuống từng người, cho đến khi hoàng hôn, toàn bộ bị giết.
– Két!
Cổng Trường Hồng Đế Thành mở ra.
Lâm Dật Phong đứng bên trong, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Hóa ra tại thời điểm bọn người Trầm Thanh giao thủ cùng cường giả địch nhân, hắn dựa vào không gian thuộc tính lặng yên không một tiếng động dung nhập vào trong Đế Thành.
Lực lượng đỉnh phong đã bỏ mình, cổng thành cũng bị mở ra, cho nên Man Hoang Vực không thể giữ vững được Trường Hồng Đế Thành nữa.
Không bao lâu.
Võ giả Chân Vũ Thần Vực biết được tin tức Tây Vực bị thu phục, có lẽ vì nhận tin chiến thắng quá nhiều, ngược lại không có chút rung động.
Sau khi Tây Vực khó gặm nhất bị thu phục, Vân Vô Ưu lúc này mệnh lệnh cho Hoàng Phủ Giám xuất động toàn quân, phân biệt công Bắc Vực cùng Tây Bắc Vực.
– Giết!
– Giết!
Trăm vạn đại quân như thủy triều, rong ruổi khắp nơi trong hai vực, những nơi đi qua, thành trì đại quân Man Hoang Vực đóng giữ bị công phá, các quân đoàn Man Hoang Vực bị diệt.
Hai tháng sau.
Bắc Vực cùng Tây Bắc Vực lần lượt bị thu phục.
Cuối cùng, tất cả quân đoàn cùng cường giả do Hoang Man Vực phái tới đều bị tiêu diệt, thu phục toàn bộ tám vực bị luân hãm.
Võ giả vực nội sau khi biết được, lệ nóng doanh tròng.
– Phụ thân!
– Chúng ta thắng rồi!
Một thanh niên khóc ròng ròng quỳ trên mặt đất.
Nguoif này xuất thân từ một tiểu gia tộc nào đó của Đông Vực, từ khi Man Hoang Vực bắt đầu xâm lấn, phụ thân hắn thân là gia chủ dẫn đầu tộc nhân chém giết cùng địch nhân, sau cùng chỉ có một mình hắn sống sót.
Một màn này diễn ra trong rất nhiều thành trì, võ giả may mắn còn sống sót đều kêu gào cho thân nhân cùng huynh đệ chiến tử…chúng ta, Chân Vũ Thần Vực đã thắng rồi!
Đương nhiên.
Thế nhân cũng sẽ ghi khắc Bắc Trung Ương Vực, ghi khắc con trai Chấn Thiên Tiên Đế – Vân Phi Dương, bởi vì nếu không có hắn, Chân Vũ Thần Vực đã sớm luân hãm.
– Vù vù ——
Vài ngày sau, bốn phương tám hướng Chân Vũ Thần Vực nổi lên một cỗ năng lượng đặc thù, cũng dần dần hội tụ giữa bầu trời.
– Đó là cái gì?
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Hoàng Phủ Giám vừa mới thu binh trở về Chấn Thiên Đế Thành cau mày nói.
– Không giống thiên địa thuộc tính.
Thiết Anh Hào ngưng trọng nói.
– Cũng không giống Đạo Ý!
Vân Vô Ưu từ trong Đế Thành đi ra, nhìn cỗ khí tức quỷ dị không ngừng hội tụ kia, nhếch miệng cười nói.
– Đây là công đức.
– Công đức?
Sắc mặt đám người Hoàng Phủ Giám đại biến. Bọn họ nghe nói qua, thứ huyền diệu nhất, hiếm thấy nhất trên đời này chính là công đức.
– Vù vù ——
Giữa bầu trời, công đức chi lực vẫn còn đang hội tụ, chiếm cứ gần phân nửa Chân Vũ Thần Vực.
Vân Vô Ưu kinh ngạc nói.
– Không nghĩ tới diệt đi kẻ xâm nhập thu phục Chân Vũ Thần Vực sẽ ngưng tụ nhiều công đức chi lực như vậy.
Năm đó, sau khi Vân Phi Dương tái tạo Thần Giới thì có một màn cùng loại xuất hiện, nhưng số lượng công đức nhỏ như hạt cát trong sa mạc nếu so với hiện tại!
– Hưu hưu hưu!
Một ngày nào đó, công đức ngưng tụ giữa bầu trời phân hóa ra từng sợi lưu quang, phóng tới Chấn Thiên Đế Thành, dung nhập giữa mi tâm bọn người Vân Vô Ưu cùng Hoàng Phủ Giám.
– Tình huống này là sao?
Mọi người ngạc nhiên.
Một giây sau, lưu quang tiến vào cơ thể nhanh chóng du tẩu trong kinh mạch, cũng chậm rãi dung hợp hoàn mỹ cùng máu thịt.
– Thật thoải mái!
Vân Vô Ưu vui sướng nói.
Mấy người Hoàng Phủ Giám cũng sảng khoái tinh thần, phát hiện tốc độ thu nạp thiên địa thuộc tính cùng Đạo Ý của mình tăng cường cực lớn!
– Hưu! Hưu! Hưu!
Công đức chi lực vẫn đang không ngừng phân hóa, bay khắp bốn phương tám hướng, dung nhập vào thân thể bọn Trầm Thanh.
– Ha ha ha!
Mộ Dung Chiến cười to.
– Ta cảm giác lý giải Đạo Ý của mình có tiến bộ rất lớn!
– Ta cũng thế.
Trầm Thanh vui vẻ nói.
Được lợi không chỉ có đám bọn hắn, các binh sĩ cùng võ giả tham gia chém giết kẻ xâm nhập đều chiếm được một sợi công đức, đề bạt không nhỏ trong việc lĩnh ngộ và tu luyện.
– Ta hiểu rồi.
Nhìn công đức chi lực giữa bầu trời không ngừng phân hóa, Vân Vô Ưu nói.
– Đây là Thiên Đạo đang khen thưởng chúng ta.
Không sai.
Thiên Đạo đang khen thưởng vì bọn họ giữ vững Chân Vũ Thần Vực, diệt đi kẻ xâm phạm.
Mặc dù rất nhiều người chỉ thu hoạch được một sợi công đức, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho tư chất bọn họ đạt được cải biến, nỗ lực tu luyện, tất nhiên có thể thành tựu cảnh giới cao hơn.
Công đức ngưng tụ giữa bầu trời cực to lớn, dù đã phân hóa cho mấy trăm vạn binh lính, số lượng vẫn còn vô cùng nhiều.
Vân Vô Ưu xoa xoa tay nói.
– Nếu như hấp thu toàn bộ, tuyệt đối có thể thoát thai hoán cốt!
– Hưu!
Nhưng vào lúc này, công đức hóa thành một đoàn lưu quang to lớn, bay về một chỗ vòng xoáy.
Khóe miệng Vân Vô Ưu co giật nói.
– Số công đức khổng lồ này không phải đi tìm phụ thân chứ?
Chính xác.
Số công đức còn lại sau khi tiến vào vòng xoáy, đi qua hư không, lơ lửng trước trận pháp phòng ngự Vân Phi Dương đang đóng giữ.
– Hưu! Hưu!
Mấy đạo ánh sáng phân hóa mà ra, phân biệt dung nhập vào trong thân thể Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm.
– Ta đi!
Vân Phi Dương xoay người nhìn lại, cả kinh hô.
– Nhiều công đức như vậy?
– Vù vù ——
Vừa dứt lời, công đức chi lực khổng lồ gào thét mà đến, trong nháy mắt vây quanh Vân Đại Tiện Thần, cũng mặc kệ hắn có vui hay không, điên cuồng nhập vào thể nội hắn.
– Ngọa tào!
– Các ngươi có thể nhẹ nhàng một chút hay không!