Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1996
–
– Ầm ầm!
Lại một tiếng vang thật lớn truyền đến từ chín vòng xoáy, không gian Chân Vũ Thần Vực thậm chí đang run rẩy.
– Lại tới!
Võ giả nội vực khiếp sợ không thôi.
Bọn người Hoàng Phủ Giám ở Đông Nam Vực thì nhíu mày, dùng đầu gối cũng biết chấn động này do Vân Phi Dương làm ra!
– Xem ra, Thiếu Đế trong vòng xoáy liên kết Man Hoang Vực đã giao thủ cùng cường giả đứng đầu bên địch.
Thiết Anh Hào lên tiếng.
Hoàng Phủ Giám lo lắng cho an toàn của Vân Phi Dương, có ý định đi qua hổ trợ, nhưng nghĩ lại hắn trước khi đi đã dặn dò mình một mực khôi phục đất đai, nên từ bỏ suy nghĩ.
. .
Lại nói vòng xoáy.
Sóng khí to lớn gào thét, cho đến khi yếu dần, mấy chục Hoang Vương đỉnh phong ngã trên mặt đất máu me đầm đìa.
Bọn họ có thể chống được Vạn Tượng Phong Ma Chưởng một lần, lại khó chống được lần thứ hai, bây giờ kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, triệt để đánh mất khả năng chiến đấu.
– Một đám rác rưởi.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– . . .
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm im lặng.
Không phải người ta rác rưởi, mà là chàng quá mạnh!
Nói thật, Vân Phi Dương mạnh nhờ lĩnh ngộ Vạn Tượng Phong Ma Chưởng, nếu không, lấy thực lực bây giờ của hắn, không thể trong nháy mắt đánh sấp mấy chục tên Hoang Vương đỉnh phong.
– Thiên Cẩu.
– Có thể khống chế những người này hay không?
Vân Phi Dương dò hỏi.
Hắn vốn có thể giết chết hết đám người, nhưng nếu như giao cho Bách Quỷ Dạ Hành chiếm cứ cũng là một cỗ lực lượng không tệ.
– Chủ nhân.
Thiên Cẩu đáp.
– Không có vấn đề.
– Được.
Vân Phi Dương nói.
– Giao cho các ngươi.
Khi nói chuyện, gọi Phệ Hồn Phiên ra, chỉ thấy đám Thiên Cẩu hóa thành lưu quang bay ra.
Dưới tình huống bình thường, Bách Quỷ Dạ Hành rất khó tới gần bọn họ, nhưng bây giờ từng người trọng thương, cho nên dung nhập vào thức hải đối phương dễ như trở bàn tay.
– A!
Một tên cường giả phát ra tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, linh hồn hắn đang bị thôn phệ, thể nghiệm cảm giác sống không bằng chết.
Dù sao cũng là Hoang Vương đỉnh phong, mặc dù thụ thương, nhưng linh hồn lực vẫn còn rất mạnh, Bách Quỷ Dạ Hành mất rất nhiều sức mới có thể triệt để thôn phệ.
– Hưu ——
Thời gian qua đi, gã cường giả kia bị chiếm cứ thân thể, hai con ngươi hơi có vẻ ngốc trệ, sau đó lảo đảo đứng lên.
Đây chỉ là bắt đầu, sau một canh giờ, những Hoang Vương đỉnh phong còn lại đều bị Bách Quỷ Dạ Hành chiếm cứ thân thể.
– Không tệ.
Vân Phi Dương cười to.
Man Hoang Vực đưa đến nhiều cường giả cấp Tiên Đế như thế, thật là cho một món lễ lớn.
. .
Lúc trước, đạo phòng tuyến thứ nhất trong lưu quang bình chướng chỉ có mười mấy Hoang Vương phổ thông trấn thủ, bây giờ đổi thành hơn bốn mươi Hoang Vương đỉnh phong, vững chắc hơn mấy trăm lần.
– Hô!
Sau khi bố trí tốt, Vân Phi Dương trở về trận pháp phòng ngự, lúc này ngồi xếp bằng xuống, hít một hơi thật sâu.
Xuất ra hai chưởng, trọng thương hơn bốn mươi Hoang Vương đỉnh phong, nhìn như rất vênh váo, nhưng hao phí không ít năng lượng bên trong tiên hạch, cho nên phải nhanh chóng khôi phục.
May mà tiên hạch Vân Phi Dương khác hẳn với thường nhân, năng lượng cực kì dồi dào, nếu đổi lại nhóm người dòng chính Cổ gia, hai chưởng đánh xuống, khẳng định sẽ kiệt sức.
Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm đứng bên cạnh, yên lặng nhìn hắn tĩnh toạ.
Tên này bế quan năm mươi năm trong Cửu Thiên Liên Hoàn Đại Trận, cảnh giới khôi phục, lại có tăng tiến, thực lực rốt cuộc mạnh cỡ nào, các nàng cũng không biết.
Bây giờ thấy hắn hạ hai chưởng đánh sấp hơn bốn mươi Hoang Vương đỉnh phong, đã ý thức được, thực lực tuyệt đối cao hơn cường giả cấp Tiên Đế.
Sau nửa canh giờ, linh hồn Vân Phi Dương bay ra tạo hóa giới chỉ, trở về bản thể, mở mắt, hai đạo quang mang lóe lên một cái rồi biến mất.
Ban đầu vốn cần mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục số năng lượng tiêu hao, bây giờ dưới ngàn lần gia tốc, giải quyết dễ như trở bàn tay, thật thuận tiện.
– Uy.
Thấy hắn đứng lên, Lương Âm hỏi.
– Thực lực bây giờ của chàng có có thể đánh một trận cùng Tiên Đế không?
– Không thể.
Vân Phi Dương đáp.
Mặc dù có thể dễ dàng đánh bại nhiều cường giả cấp Tiên Đế nhưng hắn vẫn có tự mình hiểu lấy.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Tiên Đế là tầng thứ võ đạo tối cao của Chân Vũ Thần Vực, nhất định không tầm thường.
– Đúng vậy.
Vân Phi Dương nói:
– Mặc dù hiện tại ta không sợ cường giả cấp Tiên Đế, nhưng còn có chênh lệch rất lớn cùng Tiên Đế.
– À.
Lương Âm nói:
– Do ta nghĩ Tiên Đế quá đơn giản.
. .
Vân Phi Dương tiếp tục trấn thủ tại vòng xoáy, sau khi Man Hoang Vực tổn thất mấy chục Hoang Vương đỉnh phong, ngược lại tỉnh táo, không có tấn công thêm nữa.
Trong Chân Vũ Thần Vực, Hoàng Phủ Giám chỉnh đốn một đoạn thời gian, suất quân đánh tới Nam Vực.
Binh lực Man Hoang Vực tại Nam Vực cũng không nhiều, chỉ có sáu mươi vạn, cho nên qua nửa tháng đã bị toàn diệt.
Sau khi thu phục Nam Vực, Hoàng Phủ Giám không có ngừng quân chỉnh đốn, mà tiếp tục đánh vào Tây Nam Vực.
Không lâu sau đó.
Rất nhiều võ giả thu dược tin tức Tây Nam Vực bị thu phục, ai nấy đều phấn khởi, nhảy cẫng hoan hô.
Trong khoảng thời gian ngắn, Đông Vực, Đông Nam Vực, Nam Vực cùng Tây Nam Vực lần lượt bị công phá, đại quân Man Hoang Vực nguyên bản vô cùng cường đại, bây giờ có cảm giác không chịu nổi một kích trước mặt quân đoàn Trung Ương Vực.
– Còn lại Tây Vực, Tây Bắc Vực cùng Bắc Vực.
Vân Vô Ưu nỉ non.
Dịch tiên sinh nói.
– Đánh hạ Tây Bắc Vực cùng Bắc Vực không thành vấn đề, nhưng Tây Vực có diện tích cực lớn, quân lực Man Hoang Vực toàn bộ tập trung ở đây, muốn thu phục sợ tương đối khó.
– Đúng vậy.
Vân Vô Ưu nói:
– Ta một mực đang nghĩ, như thế nào mới có thể không cần tốn nhiều sức, thu phục được Tây Vực này.
Dịch tiên sinh cười nói:
– Thiếu thành chủ, thực ra rất đơn giản, chỉ cần để bọn người Trầm tướng quân đi công kích Tây Vực, hoàn toàn không cần xuất động quân đoàn.
Ánh mắt Vân Vô Ưu sáng lên.
– Có đạo lý!
Những người huynh đệ của phụ thân cùng đám học trưởng Thiên Kiêu Điện những năm nay đang một mực đang trưởng thành, thực lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần bọn họ xuất thủ, nhất định công thành lướt trại dễ như trở bàn tay.
. .
– Xoát!
– Xoát!
Giữa bầu trời Tây Vực, bọn người Trầm Thanh, Lâm Dật Phong, Long Chấn Vũ, Mộ Dung Chiến cực tốc mà đi, quanh thân bộc lộ ra một cỗ khí tức nghiêm nghị.
Trong thành trì đối phương sau lưng phía dưới, mấy vạn đại quân Man Hoang Vực trấn thủ nơi đây bị toàn diệt, thi thể ngang dọc trên thành lầu, tươi máu nhuộm đỏ tường thành.
Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh của Vân Vô Ưu, bọn người Trầm Thanh nhanh chóng đuổi tới Tây Vực, bắt đầu tấn công, bởi vì thực lực cường hãn, những nơi đi qua, thành trì bị công hãm.
– Xoát!
– Xoát!
Trong một tòa thành trì khác, mười mấy Hoang Vương Man Hoang Vực bay ra, đối kháng cùng bọn người Trầm Thanh, nhưng trong lòng không còn hi vọng.
Bọn họ biết, những võ giả Chân Vũ Thần Vực này rất cường hãn, dưới tình huống không có viện quân, mình cùng mọi người không thể chống lại.
– Một đám rác rưởi, chết đi!
Mộ Dung Chiến xông lên đầu tiên, Sát Lục chi khí bạo phát đầy trời trong nháy mắt bao phủ cả tòa thành trì, binh lính Man Hoang Vực ở bên trong, trong lòng dâng lên khí tức tử vong nồng đậm.
– Oanh!
– Oanh!
Tiếng bạo liệt vang trời truyền lại giữa không trung.
Chỉ thấy Mộ Dung Chiến đánh nhau cùng hai Hoang Vương, không chỉ chiếm thượng phong, chỉ sau mười mấy hiệp đã đánh giết tại chỗ!