Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1988
–
Giữa bầu trời Chân Vũ Thần Vực có chín vòng xoáy khổng lồ liên kết với Man Hoang Vực, mà tại Hoang Man Vực lại chỉ có một vòng xoáy liên kết với Chân Vũ Thần Vực.
Năm đó Thanh Liên Tiên Đế lấy tinh huyết làm vật dẫn tan hết tu vi, bố trí chín tòa Thanh Liên Phong Ấn Đài, dùng toàn bộ lực lượng để vững chắc phong ấn Chân Vũ Thần Vực.
Cách làm này có lợi cũng có hại, lợi là các cổ gia tộc cửu Vực sẽ cùng nhau trấn thủ phong ấn đài, có thể làm chín vực đoàn kết với nhau, gắn bó càng lâu dài, trấn thủ sẽ vững chắc hơn nhiều, chín vực cùng nhau trấn thủ, áp lực chia nhỏ chín lần.
Hại là, một khi phong ấn bị vỡ, Man Hoang Vực có thể dựa vào vòng xoáy của Man Hoang Vực, phân tán đến chín vòng xoáy Chân Vũ Thần Vực, hình thành xâm lấn quy mô lớn với chín phương vị khác nhau.
Thanh Liên Tiên Đế cũng từng nghĩ tới, nhưng vẫn lựa chọn bố trí chín tòa Thanh Liên Phong Ấn Đài, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể kéo dài càng lâu.
Trên thực tế, lựa chọn này rất chính xác, nếu không, lấy thực lực của Man Hoang Vực, trăm vạn năm đã sớm xâm lấn Chân Vũ Thần Vực.
– Hưu!
– Hưu!
Một ngày này, bên trong Lưu Ly Đế Thành lấp lóe ánh sáng, Vân Phi Dương mang theo chúng nữ hướng về vòng xoáy giữa bầu trời.
Hắn muốn đi vào Man Hoang Vực, giữ vững vòng xoáy duy nhất để ngăn cản viện quân địch nhân tiến vào, từ đó để cho người mình trong vực nội tiến hành đóng cửa đánh chó.
– Thiếu Đế!
Vẻ mặt bọn người Hoàng Phủ Giám nghiêm túc.
Vân Phi Dương không mang quân đoàn tiến vào, cứ như vậy giết vào Man Hoang Vực để bọn hắn lo lắng.
– Tướng quân.
Dịch tiên sinh nói.
– Chúng ta cũng phải nhanh chóng hành động, đừng cho Vân thành chủ thất vọng.
– Ừm.
Hoàng Phủ Giám bình tĩnh trở lại, lúc này triệu tập đại quân, trùng trùng điệp điệp hướng về Đông Nam Vực.
Chín vòng xoáy giữa bầu trời đều có đại quân Man Hoang Vực trấn thủ, bọn họ lo lắng Chân Vũ Thần Vực sẽ phái người công tới, trở ngại viện quân phe mình tiến vào.
– Tướng quân!
Một tên phó tướng báo.
– Có người xông lên!
Tướng quân đóng giữ vòng xoáy Bắc Trung Ương Vực cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thanh niên, mang theo mấy nữ nhân tướng mạo phi phàm cực tốc mà đến, trên mặt nhất thời xuất hiện kinh ngạc.
Đến mấy người như vậy có ý gì?
– Xoát!
– Xoát!
Qua một lát, Vân Phi Dương mang theo chúng nữ lơ lửng trước vòng xoáy, thấy Man Hoang Vực có năm quân đoàn đóng giữ, khóe miệng giơ nhếch lên mỉm cười khinh thường.
– Tiểu tử.
Tướng quân đóng giữ lạnh lùng nói.
– Không chịu ở dưới kia ngoan ngoãn chờ chết, chạy đến đây làm gì?
Nói rồi quan sát tỉ mỉ mấy người Lâm Chỉ Khê, phát hiện người người đẹp như tiên nữ, ánh mắt hiện ra ý không tốt.
Mắt đám binh sĩ sau lưng cũng hiện kim quang, thậm chí có người chảy nước miếng.
Đóng giữ mấy chục năm trước chỗ vòng xoáy, bọn họ chưa từng gặp qua nữ nhân, lại chưa từng gặp qua nữ nhân đẹp.
– Tướng quân.
Phó tướng nhếch miệng cười nói.
– Tiểu tử này cho rằng chúng ta ở chỗ này rất buồn tẻ, đến để đưa nữ nhân giải buồn!
– Hahaha.
Tướng quân cười to một tiếng.
– Như thế, nếu bản tướng không nhận thì có chút không hiểu nhân tình.
– Hắc hắc.
Phó tướng xoa xoa tay, cười xấu xa nói.
– Còn mời tướng quân có thể ban thưởng mạt tướng một người, mấy chục năm nay trông coi vòng xoáy, thực kìm nén đến hoảng.
– Tốt, tốt.
Tướng quân sảng khoái đáp ứng.
Hai người ngươi một lời ta một câu, mà ánh mắt Vân Phi Dương thì càng lạnh.
Ngươi có thể nhục nhã hắn, có thể chế giễu hắn, nhưng nếu như có ý nghĩ xấu đối với nữ nhân của hắn, không cách nào nhẫn nhịn.
– Tướng quân, ánh mắt tiểu tử này thật dọa người.
Phó tướng phát hiện dị dạng của Vân Phi Dương, giả bộ sợ hãi.
Tướng quân cười lạnh, nói.
– Tiểu tử, bản tướng nhận lấy nữ nhân ngươi đưa tới, nếu như ngươi còn muốn mạng sống, mau mau cút xuống.
– Xoát!
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, tay phải đưa qua, dễ như trở bàn tay đặt lên cổ hắn.
– Chết.
Thanh âm lạnh lẽo âm u như đến từ Cửu U Địa Ngục.
Tướng quân hết hồn, chợt cảm giác bên trong thân hiện lên năng lượng táo bạo, tiếp theo hóa thành sương máu.
Huyết nhục văng tung tóe lên mặt phó tướng, để hắn ngây ra như phỗng.
– Tướng quân!
Các binh sĩ hoảng sợ hô to.
Nhưng vừa dứt lời, một cỗ sóng khí khủng bố cuốn tới, trong nháy mắt để bọn hắn khó động đậy, trong lòng dâng lên khí tức tử vong mãnh liệt!
– Chết hết đi.
Âm thanh Vân Phi Dương lạnh lẽo âm u như trước.
Phó tướng bị uy áp bao phủ, sau đó cùng năm vạn binh lính vỡ nát tại chỗ.
Trong chốc lát.
Năm quân đoàn đóng giữ vòng xoáy Hoang Man Vực bị toàn diệt, hồn phi phách tán.
Đây là kết cục của người dám khinh nhờn nữ nhân Vân Phi Dương, không phải vậy, bọn chúng vẫn chết nhưng không đến mức quá bi thảm như hiện tại.
– Chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương đi trước một bước, dung nhập vào vòng xoáy.
Mấy người Lâm Chỉ Khê theo sát phía sau.
Bên trong vòng xoáy là một mảng không gian hư vô mờ mịt, cùng loại với thời không thông đạo, chỉ là không có thiên uy.
Vân Phi Dương mang theo chúng nữ đi một lát thì thấy xa xa phía trước hiện ra một tia sáng.
Đi đến ngày càng gần, ánh sáng càng lúc càng lớn, xoay tròn không hề đứt đoạn, phát ra một cỗ năng lượng quỷ dị.
– Đây chính là vòng xoáy ở Man Hoang Vực.
Vân Phi Dương lên tiếng.
– Chỉ cần cản ở chỗ này thì có thể ngăn cản đại quân Man Hoang Vực tiến vào.
– Xoát!
Đột nhiên, bên trong vòng xoáy xuất hiện từng đạo lưu quang cực tốc bay tới, phát ra khí tức lại không kém gì cấp Tiên Đế như Hoàng Phủ Giám.
– Bị phát hiện?
Khóe miệng Vân Phi Dương nhếch lên mỉm cười.
– Xoát!
Mấy đạo ánh sáng bay đến cản trước mặt mọi người.
Một trung niên cầm đầu lạnh lùng quát.
– Chân Vũ Thần Vực không ai hay sao mà phái một đám tiểu quỷ tới?
– Khẳng định không ai, nếu không không sẽ phái nhiều đàn bà đến như vậy.
Một tên khác nhếch miệng cười rộ lên.
Nhìn biểu lộ và ánh mắt những người này không khó coi ra, họ không có để Vân Phi Dương cùng mấy nữ Lâm Chỉ Khê vào mắt.
Tính khí Lương Âm nóng nảy khó nhịn, khi nghe hai từ ‘đàn bà’ liền vung tay, trường tiên hung hăng rút qua.
Cường giả nhếch miệng cười kia giơ đại thủ hình thành chưởng ấn, dễ như trở bàn tay bắt lấy trường tiên đang đánh tới.
– Tiểu nha đầu, ngươi thật nóng tính.
Lương Âm bị trói buộc không những không tức giận, môi mỏng hơi hơi giương lên, xuất hiện mỉm cười quỷ dị.
– Không tốt!
Cường giả Man Hoang Vực chấn động tâm thần, lúc này muốn buông tay nhưng đã trễ, chỉ thấy trường tiên xoát một cái dâng lên hỏa diễm nóng rực.
– Vù vù!
Tâm hỏa nóng rực bốc lên trong nháy mắt hóa thành một đầu Hỏa Long nhào về phía cường giả kia, nhất thời để hắn hãm sâu vào trong biển lửa vô tận.
– A! ——
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong biển lửa.
Thực lực của Lương Âm đã đạt đến cấp Tiên Đế, lĩnh ngộ Tâm hỏa càng đến cực hạn, dù Hoang Vương đỉnh phong của Man Hoang Vực, một khi bị thôn phệ, cũng rất khó chịu đựng thống khổ thiêu đốt.
– Kỳ Tam!
Mấy tên Hoang Vương đỉnh phong khác kinh biến, lúc này đi cứu viện.
Vân Phi Dương vốn muốn xuất thủ ngăn cản lại bị Lâm Chỉ Khê ngăn lại.
– Những lâu la này giao cho chúng ta.
– Xoát!
Vừa dứt lời, thi triển uyển thân pháp chuyển, tay ngọc đánh ra võ ấn, từng đạo Thái Cực Đồ Án xuất hiện.