Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1987
–
Sau khi đối một chiêu kinh thiên động địa, Vân Phi Dương thụ thương.
Mà hắn không cho rằng Lão Tử Bất Bại có thể bình yên vô sự rời đi, thậm chí phán đoán, thương tổn đối phương chịu càng nặng hơn mình.
Không sai.
Lão Tử Bất Bại bị thương.
Khi hắn rời Lưu Ly Đế Thành, đi chỉ có chục dặm đã khó có thể áp chế, phun ra một ngụm máu, nhìn qua vô cùng suy yếu.
– Không ngờ một kiếm tên kia lại có uy lực như thế, chấn vỡ hơn mười đầu kinh mạch của ta.
Lão Tử Bất Bại nói.
Từ một trận chiến này mà xem, hai người đều thụ thương, không ai chiếm được ưu thế, nhưng hắn lại cho rằng mình bại.
Bởi vì ở trên chiến trường tràn đầy máu tươi, Thị Huyết Kiếm Đạo có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất, kết quả không địch lại Vạn Kiếm Triều Bái.
Nếu như đổi lại một khu vực khác, không có nhiều huyết dịch, hắn càng tin tưởng thương tổn hiện tại sẽ nặng hơn nhiều.
– Vân Phi Dương.
Lão Tử Bất Bại lạnh lùng nói.
– Đế Vị chi tranh hai mươi năm sau mới là chiến đấu thật sự, đến lúc đó giữa ta với ngươi, không chỉ muốn phân ra thắng bại, còn phân ra sinh tử.
– Hưu!
Vừa dứt lời, thân thể của hắn biến mất tại chỗ phảng phất như dung nhập vào bầu trời đêm hắc ám.
Lâm Chỉ Khê nâng Vân Phi Dương đến Vương Thành, mà hắn thì đi vào tạo hóa giới chỉ, bắt đầu dưỡng thương.
– Tên kia có thể đón lấy Vạn Kiếm Triều Bái, thực lực gia tăng những năm nay hoàn toàn không kém ta.
– Đế Vị chi tranh hai mươi năm sau chỉ sợ sẽ phí một phen công phu.
Vân Phi Dương nỉ non.
Đời này của hắn gặp được vô số địch nhân, cũng gặp qua vô số đối thủ, dù đã từng mạnh hơn mình bao nhiêu, sớm muộn đều sẽ bị mình vượt qua, cũng bị nghiền ép.
Chỉ có Lão Tử Bất Bại.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Địch nhân vốn có của ta, thật không thể coi thường.
Tin tức Đông Vực bị thu phục vài ngày sau đã truyền đến Trung Ương Vực, nhất thời gây nên oanh động, rất nhiều võ giả phấn khởi không thôi.
Bọn họ coi Vân Phi Dương thậm chí đại quân hắn thống lĩnh là cứu tinh, hi vọng thừa thế xông lên cứu những vực khác, toàn diệt kẻ xâm lấn!
Nhưng đoạt lại đất mất, diệt người xâm nhập không phải việc một lần là xong, phải từ từ mà làm, cho nên Gia Cát Cẩm mệnh lệnh cho đại quân đóng giữ Đế Thành, chỉnh đốn toàn quân.
Không bao lâu, Vân Phi Dương khỏi hẳn rời tạo hóa giới chỉ, triệu tập mọi người thương thảo kế hoạch tấn công tiếp theo.
– Vân thành chủ.
Dịch tiên sinh nói.
– Lấy thực lực bây giờ của chúng ta, thu phục mấy vực luân hãm khác không có vấn đề, nhưng chín vòng xoáy một ngày không bị phong ấn, Man Hoang Vực tất sẽ không dừng lại.
– Nói có lý.
Vân Phi Dương đồng ý.
Diệt đi người xâm nhập Chân Vũ Thần Vực chỉ cần hao phí chút thời gian, nhưng đối phương không ngừng giết tới, chiến tranh sẽ tiếp tục kéo dài.
– Thiếu Đế.
Hoàng Phủ Giám nói.
– Không bằng phái binh trấn thủ tại chỗ vòng xoáy, ngăn cản viện quân Man Hoang Vực tiến vào?
Dịch tiên sinh nói:
– Lão hủ cũng nghĩ qua biện pháp này nhưng muốn trấn thủ vực nội cùng vòng xoáy chín, không chỉ phải phân tán lượng lớn binh lực, mà còn phải mặt đối với phe địch không ngừng công kích khắp các nơi, không phải kế sách lâu dài.
– Dịch tiên sinh.
Vân Phi Dương dò hỏi.
– Ngươi có kế hay gì không?
Bọn người Hoàng Phủ Giám nhìn qua.
Những năm gần đây, Dịch tiên sinh thường xuyên bày mưu tính kế cho Vân Vô Ưu để bọn tất cả bội phục.
Dịch tiên sinh trầm ngâm một lúc lên tiếng.
– Theo lão hủ biết, Thanh Liên Tiên Đế hi sinh bản thân, bố trí chín tòa Thanh Liên Phong Ấn Đài là hi vọng cửu vực gắn bó với nhau, mà bên Man Hoang Vực chỉ có một vòng xoáy duy nhất.
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên.
– Ý của Dịch tiên sinh là tiến vào Man Hoang Vực, giữ vững vòng xoáy duy nhất kia, chẳng khác nào ngăn cản cửa vào của chín cái vòng xoáy bên này?
– Không sai.
Dịch tiên sinh gật đầu.
– Thiếu Đế!
Hoàng Phủ Giám cùng Thiết Anh Hào lúc này thỉnh cầu.
– Mạt tướng nguyện ý lĩnh quân tiến vào, đóng giữ vòng xoáy, thề sống chết ngăn cản đại quân Man Hoang Vực xâm lấn!
Vân Phi Dương khoát khoát tay.
– Sự việc nguy hiểm, đâu thể để bốn vị tướng quân đi, cứ để ta tới.
Đám người Hoàng Phủ Giám đại biến, vội nói.
– Thiếu Đế, ngươi là hi vọng của Chân Vũ Thần Vực, tuyệt không thể lấy thân thử nguy hiểm!
– Đúng vậy.
Dịch tiên sinh khuyên nhủ.
– Vân thành chủ nên tọa trấn phía sau, không được ra tiền tuyến chém giết địch nhân, nếu không bên ta sẽ như rồng không có đầu!
Vân Phi Dương nói.
– Ta biến mất những năm nay, Trung Ương Vực được chư vị phụ tá chẳng phải cũng như cũ, ngày càng cường thịnh?
– Cho nên, các ngươi nên an tâm khôi phục đất đai, còn ta đi trấn thủ vòng xoáy liên kết hai vực.
– Thiếu Đế …
– Đừng nói, ý ta đã quyết.
Vân Phi Dương khẳng định.
Tứ Tướng cùng Dịch tiên sinh thấy thế, nhất thời không nói nữa.
Trong thư phòng.
Lâm Chỉ Khê lên tiếng hỏi.
– Chàng thật muốn đi Man Hoang Vực?
– Ừm.
Vân Phi Dương kiên định nói.
Lâm Chỉ Khê nói.
– Ta cũng đi theo chàng.
Năm đó từ Vạn Thế đại lục tiến vào mảnh đất thí luyện, nàng bồi tiếp hắn, lần này cũng muốn bồi tiếp.
– Có thể.
Vân Phi Dương không cự tuyệt.
– Ta cũng muốn đi.
Lương Âm từ bên ngoài đi vào.
Không chỉ nàng.
Mục Oanh, Liễu Nhu, Lăng Sa La, Gia Cát Cẩm các nữ đều tới.
Vân Phi Dương biến mất, làm các nàng lo lắng không thôi, bây giờ đã muốn đi vào Man Hoang Vực, khẳng định muốn đi cùng.
– Không được.
Vân Phi Dương cự tuyệt.
– Các nàng đều đi ta, người nào quản lý cửa hàng, người nào thống lĩnh đại quân?
Mang Lâm Chỉ Khê cùng Lương Âm đi vốn không có vấn đề, dù sao thực lực đạt đến cấp Tiên Đế, các nữ Mục Oanh thực lực còn hơi yếu, đi Man Hoang Vực sẽ gặp nguy hiểm.
– Yên tâm đi.
Liễu Nhu nói:
– Bọn ta đã an bài tốt.
Gia Cát Cẩm nói.
– Năng lực lĩnh quân của Tứ Tướng cũng không yếu, do bọn họ chỉ huy, nhất định có thể thu phục các vực khác.
– . . .
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Ánh mắt chúng nữ kiên định nói cho hắn biết, việc này không cần thương lượng.
Không được.
Ta là chủ gia đình này, phải có quyền uy…
Ngay thời điểm Vân Đại Tiện Thần chuẩn bị mở miệng, Lâm Chỉ Khê đã lên tiếng.
– Các nàng cũng vì lo lắng cho chàng, chàng nên mang họ đi cùng.
– Cái này…
Vân Phi Dương rối rắm.
Lương Âm bĩu môi.
– Tỷ muội chúng ta đều đi theo đi, người nào đó sẽ suy nghĩ lung tung, tỉ như mọi người có thể cùng ngủ chung hay không.
Lời vừa nói ra, gương mặt chúng nữ ửng đỏ.
– Khụ khụ.
Vân Phi Dương ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói.
– Man Hoang Vực rất nguy hiểm, ta làm sao có thể suy nghĩ lung tung.
Lương Âm nhìn hắn, nói:
– Chàng không chờ mong sao?
– Ách …
Vân Phi Dương yên lặng.
Nói thật…Hắn…Rất…Chờ…Mong!!!!!
Liễu Nhu cười nói.
– Phi Dương, có lẽ ta có thể sẽ giúp được một tay, một lần nữa vận chuyển Thanh Liên Phong Ấn Trận.
Lăng Sa La nói.
– Ta có thể hạ độc nha.
– Cái kia …
Mục Oanh đi tới, cúi đầu yếu ớt nói.
– Muội giúp không giúp cái gì, nhưng có thể một mực hầu ở bên cạnh Vân đại ca…
Vân Đại Tiện Thần thì không nhìn nổi Mục Oanh điềm đạm đáng yêu, cho nên sau khi xoắn xuýt, vẫn thỏa hiệp.
– Tốt a, vậy cùng nhau đi.
Chúng nữ mừng rỡ không thôi.
Mục Oanh còn kéo tay Lâm Chỉ Khê, kích động nói.
– Lâm tỷ tỷ, thật bị tỷ nói đúng!
Vân Phi Dương đứng hình.
Hắn trong nháy mắt hiểu rõ, Mục Oanh bày làm ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu do Lâm Chỉ Khê dạy.
Trời ạ!
Ta lại bị Oanh Oanh đơn thuần đáng yêu lừa mất!!!!!